Vô Thượng Niết Bàn

Chương 68: Tha Phương




Không biết thời giời đã trôi qua bao lâu, Bạch Hàn Phong mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ, Hắn đang ở một nhà trọ tầm thường, ở phía tây Linh Hoàng Lâm
Hắn đã rời khỏi đó bốn ngày, Lúc này bên ngoài trời tối đen như mực. Hắn từ trên giường bước xuống, hoạt động thân thể một chút hắn nhớ lại những gì trải qua từ trước đến giờ cho đến điểm cuối cùng tại kho phế liệu của Linh Hoàng Lâm.
Ngày đó ngoài thần quyết ra, hắn đã chọn một bộ áo giáp phòng ngự và một pháp bảo, pháp bảo mà hắn chọn là một thanh đao màu đỏ như máu chuôi đao có chạm hình mặt trăng, hắn đặt tên cho nó là lãnh nguyệt, giống với tên đôi đao mà hắn làm hỏng trong cấm địa.
Hắn đi đến trước của sổ trong lòng vô cùng đăm chiêu, trong đầu hắn tái diễn lại tất cả những gì xẩy ra trong tổ địa của khổng tước, nhưng hắn vẫn không thể nào tìm được điểm đột phá. không cảm giác thấy có điều gì khác thường.
Hắn nhắm mắt lại, nhớ lại hình ảnh khổng tước điều khiển thời gian một lúc. Trên mặt Bạch Hàn Phong hiện lên vẻ vui mừng, rồi lại là vẻ buồn bực, hắn vẫn không có cách nào lĩnh hội được, đám mây mù vẫn như chắn trước mắt hắn, chưa tìm được xuất phát điểm để xuyên qua.
Bạch Hàn Phong đưa tay với lấy tách linh trà đã nguội, nhưng đối với tu tiên giả mà nói thì có khó gì, hắn cầm tách trà trong tay, chẳng mấy chốc tách trà đã nóng trở lại, hắn thổi thổi vài cái, rồi đưa tách trà lên miệng làm một ngụm, hắn thấy tỉnh táo hẳn lên,
Hắn quyết định tạm thời không lĩnh ngộ nữa, hắn nghĩ rằng tư chất mình quá tầm thường, khó mà trong thời gian ngắn lĩnh hội ngay được, cầm lên được thì cũng bỏ xuống được,
Nghĩ vậy hắn lôi từ trong túi trữ vật ra bó thẻ tre ghi thần quyết ra xem, hôm đó sau khi chọn xong ba món đồ, hắn đã chào từ biệt tộc Khổng tước rồi lên đường,
Chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là đi tìm đan dược cứu tỉnh Du Du, chuyện thứ hai hắn muốn làm chính là nâng cao thực lực, lúc này cầm cuộn thẻ tre có viết thần quyết ngắm nghía một lúc, rồi đóng cửa phòng lại. Sau đó, hắn đi tới giường khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Một lúc sau, hắn vẫn cảm thấy không có gì khác thường. Bạch Hàn Phong nghi ngờ nhìn lại cuộn thẻ tre để đảm bảo rằng mình đã tu luyện đúng theo những gì mà cuộn thẻ tre đó viết.
Nói về cuộn thẻ tre này thì nó giống như là một cuốn nhật ký hơn là bí kíp, trong này ghi lại một câu truyện về một vị quái nhân bị nhốt trong hố sâu vạn trượng, chỉ vì thu nhầm đồ đệ mà bị nhốt ở đây, trong đó có nhắc đến một đoạn truyền thụ công pháp tối thượng tên là Thần Quyết, Bạch
Hắn giở cuộn thẻ trẻ ra đọc lại một lượt từ trên xuống dưới. trong cuộn thẻ tre đó viết như sau:
“Năm đó, Lão phu trong một lần lịch duyệt đã gặp một tên phàm nhân căn cốt phi thường, có thể nói là ngàn năm mới gặp. Lão phu quyết định thu hắn làm đệ tử. ban cho hắn cái tên là Xích Diễm.
Tên đồ đệ này của Lão phu vô cùng thông minh, tư chất tuyệt luân, sở học của lão phu chính là một bộ công pháp tu luyện có tên là Thần Quyết, sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì nó chuyên tu luyện thần hồn, một khi thần hồn lớn mạnh, không cần phải có linh anh, cũng có thể linh hồn li thể, bất tử bất diệt,
Tên đồ đệ này của lão phu học tập rất nhanh chẳng bao lâu, lão phu đã không còn gì truyền dạy, thế nhưng lão phu vốn tính đã nghi nên thần quyết chỉ truyền cho hắn có một nửa, chính vì điều này mà sau này lão phu phải trả giá đắt.
Tên đồ đệ kia của lão phu không chỉ tu luyện nhanh chóng mà trí tuệ siêu quần, khi hắn học xong thần quyết, bằng vào sự liên kết không nhuần nhuyễn mà hắn phát hiện ra lão phu chỉ dạy hắn một nửa,
Vậy là tên khi sư diệt tổ đó liền nhân lúc lão phu tu luyện đến đoạn khẩn yếu, phong ấn lão phu bằng một bí pháp của ma tộc, đồn thời hắn nhốt lão phu tại một hố sau hàng vạn trượng trong Yêu Lâm,
Ở trong đó lão phu phải chịu tra tấn, khổ cực vô cùng, nhưng ta đã thề sẽ không bao giờ nói cho hắn phần còn lại, trong cơn điên loạn, hắn đã hủy đi đạo hạnh cả đời của ta, rồi bỏ mặc ta tại đó.
Nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ, cứ mười năm, hắn lại đến một lần, nhưng dù có thế nào ta cũng không bao giờ đồng ý, cứ như vậy, ta đã ở lại hố sâu một ngàn năm. Hàng ngày chỉ biết ăn gió uống sương chịu đựng dày vò của tuế nguyệt.
Cứ như thế sau một ngàn năm trăm năm. Bống nhiên có một tên tu sĩ Linh Đan trung kỳ lọt vào đây, trên người hắn tràn đầy thương tích, ta tò mò xem xét thì không ngờ phát hiện ra, hắn bị thương chính là do Huyết Ma Huyễn Ấn, một công pháp phụ trợ của Thần Quyết ta truyền cho tên đồ đệ kia.
Hẳn tên này chính là kẻ thù của hắn, ta bèn cứu hắn tỉnh lại, sau khi hỏi han, thì hắn nói hắn bị một cô gái đánh thành thế này, ta nghĩ chắc hẳn đó là con gái của phản đồ,
Một ngàn năm trăm năm, mới có một người rơi vào đây, ta không thể bỏ qua cơ hội này được, cho nên ta đã hỏi hắn có muốn trả thù hay không. Đầu tiên hắn nói mình không đủ sức, nhưng sau khi ta dùng ý thi triển Thần quyết, thì hắn đã quỳ xuống gọi ta là sư phụ,
Vậy là ta đã dạy hắn phần còn lại của thần quyết, phần này chính là phần có thể khắc chế tên phản đồ kia, tên đệ tử thứ hai này, tuy tư chất không bằng tên trước, nhưng về mặt ăn nói thì lại hơn rất nhiều, có hắn, trong hố sâu vạn trượng này, ta cảm thấy bớt cô đơn đi nhiều, cứ như vậy hắn sống với ta bảy mươi năm dưới đó, trong bảy mươi năm này, tên đại đồ đệ kia đến bảy lần, thế nhưng nhờ có chuẩn bị trước nên hắn không phát hiện ra dị trạng,
thế nhưng không biết có phải do thiên đạo trêu người, hay tại ta tự mình làm, tự chịu, tên đồ đệ thứ hai này, cũng chỉ được ta truyền dạy một phần Thần Quyết, mà không ngờ sau này hắn cũng giống tên kia, cũng từ nhưng thiếu sót trong công pháp mà lần ra được.
Lúc đầu hắn vẫn không tỏ vẻ gì cả, nhưng càng về sau hắn càng đòi hỏi, hắn muốn ta dạy ba tầng cuối cho hắn, nhưng ta không đồng ý, cuối cùng nhân lúc ta không để ý, tên đồ đệ thứ hai này đã hãm hại ta.
Hắn ra tay còn tàn độc hơn tên đại đồ đệ nhiều, cơ thể ta bị phong ấn, lại bị hủy đi đạo hạnh pháp lực thực sự không còn bao nhiêu, hắn từ trên miệng hố, ném hàng ngàn tảng đá xuống.
Cuối cùng hố sâu này bị hắn vùi lấp hoàn toàn. Thế nhưng số mệnh của lão phu không chết, tuy đá lăn xuống làm lão phu bị thương không nhẹ, nhưng không ngờ trong phong ấn lại lọt vào một con chim, lão phu vui vẻ vô cùng, liền hi sinh chút chân nguyên cuối cùng, sử dụng tầng cao nhất của Thần Quyết, linh hồn li thể, bỏ đi thân thể và đạo cơ, đoạt xá con chim kia, luồn lách giữa những khe hở của tảng đá, thoát ra ngoài.
Thoát được ra ngoài lão phu cũng đã sức cùng lực kiệt, đành ghi lại Thần Quyết này vào đây chờ người có duyên, nếu kẻ nào học được thì hi vọng có thể thay lão phu giết hết những kẻ sử dụng thần quyết. “
Bạch Hàn Phong đọc xong phần này, thì vào phần chính ghi lại tâm pháp tu luyện thần quyết, thế nhưng càng đọc hắn càng mù tịt, lúc đầu thì có vẻ như hiểu, nhưng khi đọc kỹ lại thì dường như lại chẳng hiểu gì, vô cùng quỷ dị./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.