Vô Thượng Niết Bàn

Chương 30: Rời đi




Du Du lại hỏi hắn:
“Sắp đến điểm truyền tống chưa, “
“Sắp rồi, cô nương yên tâm, yên tâm”
Bạch Hàn Phong nở một nụ cười cầu tài, hắn bèn đi trước dẫn đường, trong lòng vẫn không quên nghĩ về số yêu đan vừa kiếm được, hơn một ngàn viên, ôi mẹ ơi, đây là một gia tài chứ chẳng phải đùa.
"Lần trước cô đến đây bằng cách nào"
Du Du mở mịt lắc đầu:
"Ta cũng không nhớ"
Bạch Hàn Phong an ủi,
"Không vội, rồi cô sẽ nhớ mọi thứ thôi"
Đi thêm nửa ngày nữa, cả hai đã đi đến rìa sơn mạch, phía trước là một ngôi nhà tranh trông hết sức tầm thường phía ngoài sân là một cái truyền tống trận không ngừng có người ra vào, xem ra mấy gia tộc lớn này làm ăn cũng không tệ,. bên cạnh truyền tống là một lão già bẩn thỉu đang ngồi đó, lão hướng dẫn đám người mới đến, và thu tiền vận chuyện đám người mới về, Bạch Hàn Phong và Du Du tiến tới, lão già không thèm ngẩng mặt lên cất tiếng nói:
“ hai người 6 linh thạch”
Bạch Hàn Phong không nói gì, hắn móc túi trữ vật đưa cho lão già đủ linh thạch, sau đó hắn và Du Du tiến vào trong truyền tống trận một ánh sáng xanh nháng lên, cả hai lập tức biến mất.
…………
Mười ngày sau một vệt cầu vồng điên cuồng phi hành trên bầu trời, tốc độ của vệt cầu vồng này vô cùng kinh khủng, đám tu tiên giả đi ngược chiều đều phải cung kính đứng sang một bên, không ai biết sẽ gặp phải một nhân vật mạnh cỡ nào trong đám cầu vồng đó tốt nhất tránh đi là hơn. Bên trong vệt cầu vồng này chính là Bạch Hàn Phong và Khổng Du Du, nàng mang theo Bạch Hàn Phong hướng phía bắc trực chỉ, trong ký ức của nàng, nhà của bộ tộc chính là giữa một vùng tuyết trắng, mà trước mắt chỉ có hướng đó mới có băng tuyết mà thôi. Lúc này được trải nghiệm tốc độ của cường giả Linh Anh kỳ khiến cho một Linh sư cắc ké như Bạch Hàn Phong cảm thấy vô cùng sung sướng, hắn tự hứa với bản thân mình là nhất định phải trở nên mạnh mẽ như vậy. Còn đang miên man suy ngĩ thì một quang cảnh đập vào mắt khiến hắn và Du Du phải dừng chân nhìn lại, ngay bên dưới họ là một ngồi thành khá lớn, thế nhưng lúc này trên bầu trời phía trên thành đang xuất hiện một tầng sương máu, thần thức linh anh của Du Du quét qua một cái liền lập tức nhăn mặt, không ngờ trong thành toàn là người chết, tầng sương máu trên không chính là máu huyết của họ. xem ra có kẻ nào đó đang muốn tu luyện một thứ ma công gì đó.
- Kẻ nào to gan dám làm phiền lão từ?
- Hửm?
Cả Du Du và Bạch Hàn Phong đều đưa mắt nhìn về tên đại hán mới xuất hiện này, toàn thân hắn mặc thanh bào, trên tay còn cầm một cái bình kỳ lạ, sương máu không ngừng được hấp thụ vào đó. Hắn vừa xuất hiện đã xuất chiêu ngay, không đợi cho Du Du và hắn nói câu gì cả
Thanh bào nhân này tu vi đạt Linh Đan Hậu kỳ cũng tạm tính là nhân vật bất phàm, công pháp hắn xuất ra phong tỏa toàn bộ hai người, ý định dồn hai người vào con đường chết.
- Muốn chết...
Du Du quát một tiếng, phẩy tay một cái, thân hình thanh bào nhân rung động dữ dội, chiếc bình trong tay hắn rung mạnh, rơi sang một bên. Hắn lập tức cụt luôn một cánh tay mặt.
“ Cường giả Linh Anh”
Thanh bào nhân vừa phát hiện ra trước mắt mình là một cường giả linh anh thì lập tức hoảng sợ, xoay người đạp lên chiếc bình không nói hai lời lập tức bỏ chạy.
“Muốn chạy ư”
Du Du cười lạnh động thân đuổi theo
Dưới Linh Anh kỳ tu sĩ, tu tiên giả bất quá thông qua cây cầu thiên địa, dung hòa chân khí trong cơ thể và khí của thiên địa bên ngoài, hình thành Tiên Thiên chân khí, một lần sử dụng Tiên Thiên chân khí trong cơ thể lại giảm đi một phần, cần phải thông qua tu luyện mới tiếp tục sản sinh Tiên Thiên chân khí mới.
Ngược lại với bọn họ, tu sĩ Linh Anh Kỳ, bên trong cơ thể ngưng kết thành Linh Anh, tự thành thiên địa, pháp lực vận chuyển, tuần hoàn không ngừng, không cần phải tu luyện, tiêu hao một phần pháp lực, cơ thể sẽ tự động trào ra một phần pháp lực mới, vĩnh viễn không hết. chính vì vật nên, tu sĩ dưới linh anh cảnh toàn lực phi độn, đến khi Tiên Thiên chân khí trong cơ thể gần hết, nhất định phải dừng lại, thông qua tu luyện để hồi phục. Nếu như Tiên Thiên chân khí tiêu hao hết mà vẫn tiếp tục phi độn, sẽ tổn hao tinh nguyên, tinh nguyên tổn hao quá nặng, tu sĩ sẽ hư thoát, thậm chí trọng thương... cho dù thanh bao nhân kia nhanh đến thế nào, cũng không bao giờ chạy thoát khỏi tay Du Du được
Thế nhưng sau khi bay được hơn một canh giờ, tên thanh bào nhân kia giả tốc độ lao vào một khoảng rừng rậm trước mắt. Du Du và Bạch Hàn Phong cũng vào theo, bên ngoài trời vẫn còn sáng mà vào trong này tối om một màu, như đi vào trong bóng đêm.
Với thực lực của Du Du mà cũng chỉ nhìn xa được hơn một ngàn trượng, đủ thấy khu rừng này hết sức cổ quái, thế nhưng kỳ lạ ở chỗ là thanh bào nhân kia vào đến đây thì lại như cá gặp nước, hắn vừa hạ chân xuống đất là đã chạy đi như bay, như thể hắn rất quen thuộc nơi này, Thanh Bào Nhân kia sau khi vào trong rừng, chạy thẳng về phía trước vài trăm trượng, sau đó lập tức đổi phương hướng, phi độn theo hướng Tây Bắc, Phi độn thêm nửa canh giờ nữa, đi được khoảng hơn một trăm trượng, địa thế trước mặt đột nhiên cao lên, một bức tường đá dựng đứng trước mặt, là một ngọn núi lớn.
Thanh Bào Nhân không hề giảm tốc độ cứ như thế mà đâm vào vách núi, nhưng kỳ lạ ở chỗ hắn không có va chạm gì mà lập tức xuyên qua đó
“Trận pháp”
Bạch Hàn Phong nghĩ như vậy, một cái trận pháp hết sức cao minh, Du Du thấy hắn biến mất vào đó thì cũng lập tức đuổi theo. Mặc dù ngự khí phi hành, tốc độ của nàng cũng không nhanh hơn tốc độ đi bộ là mấy. Bên trong sơn động này còn tối hơn cả trong rừng, mặc dù thần thức của nàng vô cùng khổng lồ nhưng cũng không thể nhìn quá xa được, trong không khí như thể có một thứ gì ngăn cản tầm nhìn. Nếu như người thường vào đây, chắc chắn không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay trước mặt.
Thanh bào nhân kia vẫn tiếp tục chạy, đã đi được gần một ngàn trượng rồi mà chưa thấy hắn dừng lại, xem ra sơn động này rất sâu. Vừa đi Du Du vừa truyền âm cho Bạch Hàn Phong
“. Sơn động này chính là nơi ẩn nấp tốt nhất, không hiểu bên trong có ma vật gì”
“Ta cũng không biết cứ tiến lên đã”
Ba mươi trượng... năm mươi trượng... một trăm trượng.... một ngàn trượng nữa
Du Du dần dần bắt đầu kinh ngạc, không ngờ sơn động này lại sâu đến vậy, uốn lượn hơn một trăm trượng, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy đáy đâu. Sau năm mươi trượng nữa, Du Du và Bạch Hàn Phong cảm nhận rõ ràng địa thế sơn động càng lúc càng thấp, dần dần thông đến lòng đất, xuống đến đây thì trong lòng sơn động cũng dần dần sáng rõ ra, thế nhưng Du Du lại cảm thấy có âm khí. Tại sao dưới này lại có nhiều âm khí như vậy. Càng tiến lên phía trước, âm khí càng nặng thêm, Du Du bắt đầu duy trì cảnh giác, xuất hiện dấu hiệu dị thường, chứng tỏ sơn động này không phải là một sơn động đơn giản bình thường.
hiện tại, bên trong sơn động cũng ngày càng sáng hơn, bây giờ hai người đã có thể nhìn tít ra xa, tăng dần tốc độ. Càng tiến lên phía trước, dần dần, âm khí lạnh lẽo càng nhiều, nếu người thường hít phải nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Rất nhanh phía trước mắt Thanh Bào Nhân đã dừng lại, hắn vội vàng quỳ xuống hô lớn:
“Sư phụ cứu con”
Nơi này không ngờ đang có một lão già chừng sáu mươi tuổi ngồi trên giường đá, toàn thân y phục của lão đỏ như máu, âm khí trong động này chính là do lão phát ra, lão đưa mắt nhìn Du Du và Bạch Hàn Phong, trong mắt liền lộ ra một tia kinh ngạc:
“Khổng tước ư, các ngươi chạy từ Linh hoàng lâm ở miền nam xa xôi đến đây làm phiền sự tĩnh tu của lão phu là có ý gì”
lão già nheo nheo đôi mắt đỏ như máu, cất lời nói.
Nghe ngữ khí lão già, xem ra hắn rất không vui. Hơn nữa rõ ràng hắn lại nói cái gì mà Linh Hoàng Lâm ở miền nam, hắn còn nhận ra Du Du là Khổng tước, xem ra đây không phải là một nhân vật dễ chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.