Vô Thượng Niết Bàn

Chương 17: Khu giao dịch




Ngay trong đêm đó, theo sự chỉ dẫn của A Trư, Bạch Hàn Phong đã đi đến chân núi nơi phát hiện ra xác chết. Trước khi đi hắn để cho A Trư rất nhiều kim tệ, coi như trả công hắn đã nhiệt tình giúp đỡ mình. Khi đến nơi. Hắn đi quanh một vòng kiểm tra và ngay lập tức hắn nhận ra mình đã đến đúng chỗ. Nơi này thoạt nhìn thì cũng bình thường, nhưng Bạch Hàn Phong dù gì cũng là một cao thủ Linh Sư sơ kỳ, mới nhìn đã thấy xung quanh có dao động linh khí, hiển nhiên thường xuyên có tu tiên giả đi qua đây. Hắn hào hứng đề thăng linh khí toàn thân, đi xuyên quan một thứ giống như một cái màng mỏng, Sau khi xuyên qua lớp màng này,Bạch Hàn Phong tiến vào một cái sân rộng, hắn trợn mắt lên nhìn, chỗ này giống như một cái chợ vậy, tu tiên giả như hắn đi lại tập nập, nhỏ to mặc cả mua bán ở trên các quầy hàng..
Bạch Hàn Phong cũng lờ mờ hiểu tại sao tu sĩ kia bị giết chắc hẳn là có được thứ gì không nên có. Khi còn ở thành tây đô hắn cũng không ít lần tham gia những khu chợ như thế này rồi, có thể nói là ít nhiều đã quá quen thuộc với đám tu tiên giả buôn bán, những người tu tiên khi giao dịch, bình thường là dùng hai phương thức. Một là phương thức nguyên thủy lấy vật đổi vật, một số người tu tiên hy vọng dùng những vật mà mình không cần, đổi lấy vật phẩm mà mình cần, cho nên những người này thường thường cho dù liên tiếp bày ra vật phẩm, cũng không giao dịch thành công một lần nào, thì cũng là chuyện bình thường.
Phương thức còn lại thì thông dụng hơn, đó là sử dụng linh thạch hoặc kim tệ để mua bán. "Linh thạch", là một loại đá tràn ngập thiên địa linh khí, linh khí mà nó sở hữu đối với người tu tiên mà nói, là một thứ cực kỳ bổ dưỡng. nên ít khi người ta dùng nó để mau bán mà chủ yếu dùng để tu luyện, đối với mua bán phổ thông thường thì đám tu tiên giả sử dụng Kim tệ. Nếu chỉ để tu luyện thì linh thạch cũng không đến nỗi quý như vậy, sở dĩ nó quý hiếm chính là vì nó còn dùng được vào nhiều việc khác
Một trận pháp cao cấp thành công hay không? Hiệu lực như thế nào? Thường thường là xem nó sử dụng hiệu lực của linh thạch, linh thạch tốt chẳng những có khả năng bảo đảm sự thành công của trận pháp, hơn nữa uy lực cũng sẽ gia tăng rất lớn. Mà số lượng linh thạch tiêu hao khi thi triển pháp thuật, cũng vượt xa khi ứng dụng trên trận pháp. Bởi vì một người tu tiên có thể thi triển cấp bậc cùng hiệu quả của pháp thuật, bình thường đều căn cứ vào tu vi pháp lực của bản thân hắn mà định, không thể dựa vào khả năng của bản thân mà có thể xuất ra các pháp thuật siêu đẳng cấp, vì vậy linh thạch trở thành vật tốt nhất để tăng cường pháp thuật. giống như khi còn ở thí luyện của Thiên Vân Môn, đám người đấu pháp với Bạch Hàn Phong chính là dùng linh thạch để duy trì nội lực. chứ người làm phép căn bản không thể nào mà cứ liên tục mà mạnh mẽ thi triển pháp thuật ra. Cho nên linh thạch trở thành thứ mà người tu tiên khi tranh đấu, là lựa chọn để lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa sau khi pháp lực bị tổn hao, có vật này để lập tức khôi phục thực lực như trước, có thể gia tăng cơ hội rất lớn để cho bọn họ sinh tồn trong tranh đấu. Linh thạch có nhiều công dụng như vậy, tự nhiên giá trị của nó rất cao. Trừ những tài liệu cực kỳ trân quý mới đổi bằng linh thạch còn không thì về cơ bản người ta chỉ dùng kim tệ.
Về Kim Tệ thì Bạch Hàn Phong có nhiều chứ còn linh thạch cả người hắn cũng chỉ có hơn một trăm khối. Hắn cũng biết trên người chả có vật phẩm gì có thể trao đổi, cho nên ngay từ đầu chỉ có ý niệm trong đầu là mở rộng tầm mắt, nên chỉ một đường, đông nhìn một chút tây nhìn một cái, cứ thế mà đi. Mặc dù Bạch Hàn Phong không định mua bán gì, nhưng các quầy hàng này, thật sự có rất nhiều thứ làm cho hắn khá là thèm khát trong lòng cực kỳ xao động. ví dụ như một lá Thủy Thuẫn phù, cái này phòng ngự rất tốt, hay là một tâm da của kim ngưu, cái này dùng được vào rất nhiều việc, Bạch Hàn Phong sau khi đi dạo qua rất nhiều quầy hàng, đối với giá tiền của các phù lục, cũng có sự hiểu rõ nhất định. Một lá phù bậc thấp,, cho dù là bất kỳ loại pháp thuật gì, cũng có thể bán được hai trăm kim tệ.
Về phần linh phù sơ cấp bậc trung, chỉ cần xuất ra là được bán với giá sáu trăm đến một ngàn kim tệ, hơn nữa linh phù thuộc tính phòng ngự lại còn được bán bằng linh thạch,
“Cơ hội đến đây rồi”
Bạch Hàn Phong mỉm cười trong lòng, Phù lục ở đây giá cao như vậy, mà hắn lại vừa vặn biết chế phù, thế thì tại sao hắn không đi chế ra vài tấm phù rồi bán, một tấm phù tầm thường đã có giá hai trăm kim tệ, chỉ cần bán được mười cái là đã có một số tiền không hề nhỏ.
Nghĩ là làm, hắn nhanh chóng đi ra rìa khu chợ, thuê một căn phòng trọ, rồi bắt đầu sự nghiệp buôn bán của hắn, loại phù lục đầu tiên mà hắn chế tạo chính là Băng Phong phù, phù này khi kích phát sẽ tạo ra một lớp băng vây khốn kẻ địch. Tất nhiên đây chỉ là phù lục hạng sơ cấp nhất của Thiên Vân môn, nói đến phù lục bậc cao,Bạch Hàn Phong cũng không có tài liệu để luyện.
Nói về phù lục sơ cấp, chẳng qua chỉ là việc tìm cách tồn trữ một loại pháp thuật lên lá bùa, để người không biết pháp thuật đó cũng có thể sử dụng được, nói thì đơn giản như vậy, nhưng tồn trữ thế nào, phong ấn ra sao thì lại rất khó,Bạch Hàn Phong gặp may mắn hơn người khác chính là hắn đã từng ở Thiên Vân môn mấy năm, được môn phái tài trợ cho việc luyện phù, chứ nếu một tán tu, hay thậm chí là cả một gia tộc tu tiên cũng không thể đào tạo ra một gã Chế phù sư được. Vì sao lại vây?
Chính là bởi vì, bồi dưỡng ra một chế phu sư cực kỳ tốn kém, chứ đứng nói là chế phù sư nhị phẩm như Bạch Hàn Phong. Ngay từ đầu người mới muốn học chế phù, dã phải tiêu hao một lượng tài liệu khổng lồ, khi chế phù liên tiếp thất bại hơn trăm lần là bình thường. Nếu gặp phải người không đủ tư chất, thì thất bại vài trăm lần, cũng không có gì ngạc nhiên! Chỉ có sau khi chế phù hơn ngàn lần, tỉ lệ thành công mới có thể từ từ gia tăng, Cho nên một chế phù sư hợp cách, cũng không ít hơn hàng vạn lần luyện tập chế phù, căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra., vật liệu hao tổn như vậy thì có mấy người có thể chịu được?. Dù sao càng là phù thập cấp cao, vật liệu sử dụng để chế phù càng trân quý thần kỳ. Thiên Vân môn to lớn như thế cũng chỉ có thể bổi dưỡng ra được vài trăm chế phù sư cao phẩm, đủ thấy việc này tốn kém thế nào".
Ngồi trong phong kín,Bạch Hàn Phong mở túi trữ vật ra xem xét, tài liệu của hắn mang theo từ Thiên Vân Môn khi xưa cũng chỉ đủ cho hắn chế được mười lá Băng Phong Phù, sau đó, hoặc là hắn phải mua nguyên liệu, hoặc là hắn phải tự đi săn yêu thú vậy, tuy nhiên hắn cũng chưa lo đến việc này vội, trước mắt hắn cứ chú tâm vào chế phù đi đã.
Cầm một miếng da thú trong tay, hắn vận Vô Nguyên Quyết để tinh luyện nó, rất nhanh tấm da vặn vẹo biến dạng, trong lúc đó tay còn lại của hắn nhanh chóng cầm lấy chiếc bút rồi nhúng vào chú sa, đợi khi tấm da đã được tinh luyện xong thì hắn bắt đầu hạ bút, Phù lục bậc thấp này, hắn luyện có đến gần vạn lần, cho nên đã quá thuận tay, chưa đầy nửa ngày hắn đã luyện xong hai tấm.
“Bốn trăm kim tệ tới tay, ha ha”
Hắn nhìn hai lá bùa trước mặt rồi thầm tính toán, có tiền rồi hắn có thể mua công pháp và đan dược để tu luyện, mục tiêu hiện tại của hắn chính là Linh Sư trung kỳ. mà để đạt được nó thì còn phải làm nhiều việc.
………….
“Băng Phong phù tiến công sơ cấp đây, hai trăm Kim tệ một lá”
Đây chính là giọng của Bạch Hàn Phong, vài ngay ẩn thân trong phòng hắn đã thực sự luyện ra Băng Phong Phù, lúc này hắn đang bày một cái bàn ở góc chợ, không ngừng hô lớn.
“ Cái này có dùng được không đấy”
Một tên Linh sư Sơ kỳ như Bạch Hàn Phong hỏi:
“Tất nhiên rồi, đạo huynh, băng phong phù này của ta, thuộc tính mạnh mẽ, giá cả lại phải chăng, đạo hữu cứ mua thử một tấm thì biết”
Cứ như vậy, hắn ở lại sơn cốc này, ngày ngày bán phù lục, và tu luyện, thỉnh thoảng nếu có tài liệu tốt hắn sẽ chế ra một tấm phù lục sơ cấp bậc trung để bán, chẳng mấy chốc quầy hàng của hắn cũng có chút tiếng tăm.
Ngày hôm nay như thường lệ, hắn ra ngoài tìm mua nguyên liệu chế phù rồi sau đó là đi săn yêu thú, cái việc săn yêu thú này hắn đã làm từ khi còn là một tên linh sỹ ở đông Hà cốc, cho nên làm đã quá thuận tay không có gì phải bàn,
Đợi tới khi vừa ra khỏi phường thị,Bạch Hàn Phong liền nhận rõ phương hướng, rồi lăng không bay đi. Cứ như vậy, quần áo tung bay dần dần đi xa. Thế nhưng lần này. Khi Bạch Hàn Phong rời đi chưa lâu, thì từ không khí hiện ra ba tên tu sĩ, cả ba đều nhằm theo hướng mà Bạch Hàn Phong vừa bay đi, đuổi theo sát phía sau.
Bạch Hàn Phong đi đường không hề ngừng lại, đi liên tiếp hơn trăm dặm mà không hề nghỉ ngơi, tới khi tới được một ngọn núi nhỏ, mới chịu ngừng chân, hắn bắt đầu đi sâu vào rừng tìm con mồi. Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa thì Đúng lúc này, ở trong bụi cây gần đấy, đột nhiên hơn chục đạo bạch quang chui ra, thẳng hướng Hàn Phòng lao đến.
“Mẹ nó, cái gì vậy”
Bạch Hàn Phong mở miệng văng tục, mấy năm luyện tập chiến đấu cùng tàn hồn trong Đại Minh cung không hề vô ích, năng lực phản xạ của hắn cực cao, sau khi chửi bới, Bạch Hàn Phong, bỗng nhiên mở to mắt, lộ ra hàn quang, cơ thể đột nhiên biến mất, chờ khi hắn hiện ra đám bạch quang đã trượt mục tiêu hết thảy.
Bạch Hàn Phong thấy vậy, thần sắc trở nên âm trầm. Hắn nổi giận chửi lớn:
“là ai, con mẹ các ngươi, mau ra đây”
Hắn duỗi tay phải, năm ngón xòe ra, một tiếng vang lắc rắc bùng lên, trên năm ngón tay xuất hiện năm quả cầu lửa nhỏ, chỉ là quả cầu lửa này so với cầu lửa của Hỏa đạn thuật thông thường thì to hơn một nửa. đây là một trong số rất nhiều thần thông về khống hỏa mà tàn hồn đã dạy hắn
Bạch Hàn Phong nhìn chằm chằm vào nơi lộ ra băng trùy,. Sau đó, vung tay ta, năm quả cầu lửa điên cuồng phóng tới nơi phát ra băng trùy. /.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.