Vô Thượng Niết Bàn

Chương 161: Lôi Đình Nhất Kích




Thế nhưng không chờ cho hắn giải thích gì, Bạch Hàn Phong đã hạ lệnh, nhốt hắn và Biên Bức vào đại lao,.
Hắn nói với Ưng Lang,
“Cử người canh giữ thật chặt hai tên này, còn có việc dùng đến”
“Tuân Lệnh,”
Hắn cầm miếng ngọc giản mà Biên Bức viết ra rồi nói với Toàn Phong,
“Ngươi cầm lấy cái này, đi điều tra rõ ba nhà trong này cấu kết với những nhà nào, sau đó mang lại đây cho ta, chúng ta không có nhiều thời gian, phải làm nhanh trước khi người của bên trên xuống”
“Tuân lệnh”
Chờ Toàn Phong đi khuất, Bạch Hàn Phong đưa cái lọ đựng Linh Lung Quả cho Ưng Lang rồi hỏi:
“Ưng lão có nhận ra vật này”
Ưng Lang cầm lấy thi pháp xem xét rồi nói:
“Đây là Linh Lung Quả”
“Chính xác”
Bạch Hàn Phong gật đầu:
“Ta muốn lấy thêm vài bình như vậy nữa, Không biết ưng lão có kiếm được không”
Ưng Lang không cần nghĩ ngợi đã đáp ngay,
“Thứ này, tuy hơi khó tìm nhưng không phải không có, Đại nhân cho ta nửa ngày, nhất định sẽ tìm đủ”
Bạch Hàn Phong gật đầu:
“Đi đi”
Trong lúc đó, hắn triệu Tam Hải và Thử Kim đến, cũng hết cách dưới tay không có nhiều người, tuy hắn không mấy hài lòng với hai tên này, nhưng lúc này cũng đành sử dụng vậy.
Vừa nghe xong kế Hoạch của Bạch Hàn Phong, hai tên đã toát mồ hôi hột:
“Đại nhân, thế lực của những nhà kia không phải tầm thường, nếu làm không tốt, chúng ta sẽ vạn,kiếp bất phục”
“Đại nhân, người hãy suy nghĩ lại”
“Đủ rồi”
Bạch Hàn Phong ngắt lời Tam Hải và Thử Kim,
“Ngươi cho là ta không động vào chúng thì chúng sẽ yên thân sao, nếu chúng an phận như vậy ta còn đi đến bước này ư, mà nếu nói không may, cũng là ta không may, các ngươi cảm thấy ta sẽ mang tính mạng ra đùa giỡn sao”?
Tam Hải và Thử Kim không nói nữa, hai người tuy ở dưới trướng Bạch Hàn Phong chưa lâu những cũng biết tác phong làm việc của hắn, hơn nữa, đúng như hắn nói, người không may chỉ là hắn, dù có trách tội cũng không trách tội lên đầu bọn họ được, cả hai đành ôm quyền
“Thuộc hạ tuân lệnh”
Hai người vừa rời đi thì Ưng Lang đã trở về:
- Đại nhân, đã lấy được đồ vật, tất cả lớn nhỏ hai mươi mấy bình, có đủ hay không?
Bạch Hàn Phong kiểm tra sau đó phát hiện không sai, hắn gật đầu:
“- Đây là danh sách những nhà cần chiếu cố”
Bạch Hàn Phong ném ngọc giản cho hắn, truyền âm bàn giao một lát.
Ưng Lang cũng hơi hoảng khi nghe kế hoạch của Bạch Hàn Phong, nhưng sau khi nge hắn giải thích thì lão cũng như ttam hải và thử kim cũng đành phải chấp nhận, gia tộc nhỏ bé của lão bị đè nén đã lâu, nếu như khong dựa vào cơ hội này thì sợ rằng không còn cơ hội nào nữa,
Sau khi Ưng Lang đi không lâu, Toàn Phong lại lại đi vào.
“- Đại nhân, đã điều tra rõ! Tổng cổng thế lực chống đối chúng ta có liên kết đến mười tám cửa hàng, trong số này dính đến lợi ích của hơn ba mươi thú tộc lớn nhỏ, thậm chí có liên quan đến cả hậu duệ của yêu đế.
Toàn Phong đưa một cái ngọc giản cho Bạch Hàn Phong.
“dây mơ rễ má đến mức này cơ à”
Bạch Hàn Phong xem xét xong liền hỏi:
“ có bỏ sót hay không?”
Toàn Phong nói:
- Những cửa hàng này đều muốn công khai mọi chỗ dựa,có ai thèm giấu đi, chúng ta nghe ngóng một chút là biết, không có lầm, trừ phi còn có những kẻ che dấu không muốn cho người khác biết, nếu quả thật có, người ta cố tình giấu diếm, chúng ta cũng không thể tra rõ trong thời gian ngắn.
“- Được!”
Bạch Hàn Phong gật đầu,
“Ngươi lui xuống, nói với mọi người, ngày mai tập hợp ở phủ thành chủ vào canh tư, không được chậm trễ”
Toàn Phong đáp ứng rời đi.
…………….
Sáng hôm sau, Tam Hải, Thử Kim, Toàn Phong, đã đến, Sau khi đi vào phủ đệ, chỉ thấy Bạch Hàn Phong đứng chắp tay đón ánh bình minh ngày mới, mặt không biểu tình, quần áo đong đưa trong gió, hắn mang cho người ta cảm giác băng hàn thấu xương, tâm tình của bọn họ cũng bị thế cục ảnh hưởng. Ba người đứng trong đình viện, cùng chắp tay hành lễ:
“- Tham kiến Đại nhân”
Bạch Hàn Phong đứng nhìn sang bốn người, hắn vẫy tay và nói:
“- Tất cả vào đi!”
Ba người đi theo hắn vào chính sảnh Bạch Hàn Phong không ngồi lên vị trí của mình, bỗng nhiên hắn quay người đối mặt ba người, phất tay phân ba ngọc giản cho bọn họ.
ba người cầm lên xem xét, đều là cửa hàng trong khu vực của mình, có chút cửa hàng còn được khoanh tròn đánh dấu ‘ chiếu cố ’.
Ba người đều ngạc nhiên vì sao mười tám cửa hàng lại biến thành như thế, phát hiện trong ngọc giản của mình không chỉ có mười tám cửa hàng đơn giản như thế.
Nhất là Toàn Phong, hắn vô cùng khó hiểu, tới lúc này vẫn mơ hồ, hôm qua hắn chỉ báo lên 18 nhà sao hôm nay trong ngọc giản hắn đếm được hơn ba mươi nhà, tình huống như thế nào? Hắn ngẩng đầu hỏi:
“- Đại nhân, có ý gì?”
Bạch Hàn Phong mặt lạnh đáp:
- Có một ít cửa hàng không an phận! Cho rằng có chút tiền và bối cảnh là có thể xem thường quyền uy của Hoàng Mi Yêu Tôn đại nhân, coi rẻ chúng ta, dám công khai đối kháng lại thành chủ là ta đây quả thực là càn rỡ! Ta không rảnh khua môi múa mép bàn luận với thế lực sau lưng chúng, lúc cần thiết phải có thủ đoạn lôi đình, ta muốn xem cổ của bọn chúng cứng hay đao của ta cứng, nếu tất cả đều chống lại, bạch mỗ không ngại giết sạch
Tam Hải và Thử Kim há hốc mồm hiếm khi hắn điên cuồng như vậy, tên điên này muốn làm cái gì?
Chờ Bạch Hàn Phong bắt đầu giảng thuật kế hoạch và bố trí của mình, lại nghe những lời đầy huyết tinh, cả ba người cảm thấy khiếp sợ nhìn hắn, lại nhìn danh sách trong tay mình, sau lưng những cửa hàng này là người nào?
Nhất là Tam Hải và Thử, hiển nhiên biết rõ sau lưng những cửa hàng này là ai, không có kẻ nào là đơn giản. Đây cũng chỉ là cửa hàng trong tay họ, lại ngẩng đầu nhìn ngọc giản trong tay Toàn Phong. Rốt cuộc phải động thủ bao nhiêu nhà?
Ông trời...ơ...i!
điên! Điên! Tên này thật sự điên rồi!
“- Đại nhân nghĩ lại!”
Tam Hải ngắt lời Bạch Hàn Phong, chắp tay nói:
- Ngàn vạn không nên làm việc này, phần lớn những người sau lưng các cửa hàng này đều là người có thể ngang hàng với yêu tướng yêu soái, nếu làm ra việc như vậy, đến lúc đó ngài hối hận không kịp! Ty chức khẩn cầu...
“- Tam Hải!”
Bạch Hàn Phong nặng nề cắt lời nói:
“ nếu ngươi cảm thấy không tiện ra tay, ta cũng không miễn cưỡng, bảo hai hai tên đội phó dưới tay ngươi làm thay đi!
Thời điểm vừa thăng nhiệm Thành chủ, hắn cũng xếp Tam Hải nghe xong nhìn sang Ưng Lang, vốn định bảo cùng khuyên nhủ Bạch Hàn Phong. Kết quả lại phát hiện Ưng Lang không nói gì, hiển nhiên đã đồng ý với bạch hàn phong,
Ngay cả Ưng Lang còn không sợ, Bạch Hàn Phong không phải người lỗ mãng, sau khi trầm mặc một lúc, cho dù gặp chuyện không may thì mình chỉ tuân lệnh làm việc, tội trạng cũng không rơi xuống đầu trời sập có người ở trên gánh, còn sợ cái gì.
Tam Hải đành phải chắp tay nói:
“nếu Đại nhân hạ pháp chỉ, ty chức tuân mệnh nghe chỉ, tuyệt không dám kháng chỉ bất tuân.”
Bạch Hàn Phong gật đầu
- Rất tốt!
Sau khi thống nhất ý kiến, Bạch Hàn Phong gật đầu, hắn lại nói:
“Ưng lão, mang người ra”
Một tiếng dạ vang lên, Ưng Lang rời đi, sau đó quay lại,xách theo một nhân ảnh ủ rũ, không có để nhận ra, đây là Hoắc Hải Ba, đội trưởng, ngang hàng với thử kim và tam hải cũng như toàn phong, sao hắn lại biến thành bộ dạng này.
Bạch Hàn Phong nhìn Hoắc Hải Ba rồi cười, hiển nhiên đêm qua đã được Tử An chăm sóc rất kỹ, hắn cất tiếng nói:
“Ngươi suy nghĩ thế nào rồi:”
Nếm qua thủ đoạn cua Tử An, lại còn được uống vào độc dược, làm sao Hoắc Hải Ba dám có ý gì, hắn vái dài trên đất nói:
“Nguyện nghe đại nhân phân phó”
“Được lắm”
Bạch Hàn Phong ném cho hắn một ngọc giản rồi nói, n
“Ngươi tự mình dẫn đội, làm theo những gì ta nói, xong việc ta đảm bảo, ngươi sẽ không thấy hối hận khi theo bản thành chủ”
Bạch Hàn Phong lại nhìn ưng lang,
“Ưng lão theo hắn một chuyến”
Ưng Lang gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
Bạch Hàn Phong lại nói:
“- Tất cả cửa hàng trên danh sách đều phải đoạt toàn bộ tài vật, không chừa cọng lông nào cho bọn chúng! Toàn bộ thú tộc trong cửa hàng liệt vào hàng ngũ truy nã, nếu có kẻ phản kháng cứ giết chết bất luận tội! Niêm phong tất cả cửa hàng trên danh sách, sung làm của công!, phản một giết một, phản trăm giết cả trăm”
“Cẩn tuân pháp chỉ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.