Vô Thượng Niết Bàn

Chương 144: Thiên Kê Tộc




Đám người vây xem cố gắng không trêu vào Thiên kê tộc, lúc này không ai dám xen vào, chỉ ngó xem.
Chợt một thanh âm vang lên:
“kiêu ngạo vậy sao?”
Một chỉ ấn rạch phá không trung nhanh như chớp bay hướng Bằng Vũ.
Bằng Vũ biến sắc mặt hét lên:
– Ai
Bằng Vũ có cảm giác đối phương mạnh hơn mình, trường kiếm đổi hướng cản lại một chỉ ấn.
Đinh!
Trong phút chốc chỉ ấn rơi vào thân kiếm lóe tia điện, chỉ ấn thứ hai đã rạch phá không gian rơi vào trán hắn
Bùm!
Con ngươi của bằng vũ nở to, té cái bịch xuống đất, trán thủng một lỗ, máu và não chảy ra. Đứng trước mặt Hỏa thần chỉ của Bạch Hàn Phong, hắn làm sao có thể chống lại được.
Thanh niên thiên kê tộc còn lại kia kinh hoàng nhìn Bạch Hàn Phong:
“– Các hạ là ai? Tại sao sao nhúng tay vào chuyện của ta?”
Bạch Hàn Phong ném một cái lệnh bài ra, nói:
– Chỉ biết lôi hậu đài ra, không sợ làm thiên kê tộc các ngươi mất mặt sao? Cút ngay, nếu không ngươi sẽ chết như hắn!
Thanh niên thiên kê tộc nhìn tấm lệnh bài, rồi lại nhìn Bạch Hàn Phong chằm chằm, buông lời hăm dọa:
“– Ngươi chờ đi, cho dù ngươi là thành chủ mới, thiên kê tộc chúng ta sẽ không tha cho ngươi!”
nói xong hắn co giò bỏ chạy.
Lạc Thần đứng dậy, tôn kính hành lễ hướng lưng Bạch Hàn Phong:
– Đa tạ đại nhân...
Thân là người của Phủ thành chủ, mấy ngày trước hắn cũng đã nhận được tin Vạn Văn không may tử trận, càn nguyên thành sẽ phái thành chủ khác tới, hôm nay không ngờ lại được thành chủ tân nhậm cứu mạng, Bạch Hàn Phong quay đầu lại, Lạc Thần thấy hắn trẻ hơn mình vài tuổi thì rất ngạc nhiên, thực lực của đối phương mạnh hơn gã nhiều.
Bạch Hàn Phong thu lại tấm lệnh bài rồi nói với hắn:
“Đưa ta về phủ thành chủ, mọi chuyện bàn bạc sau:
“Cẩn tuân pháp chỉ”
Đi chưa đến bao lâu cả bốn người đã tiến đến Phủ thành chủ, Bạch Hàn Phong đưa chân bước vào, chỉ thấy bốn phía trống không, hắn không tin là đám người này không biết hôm nay hắn đến nhận chức, đây rõ rang là có ý chống đối hắn,
- Có còn người sống hay không, cút ra cho lão tử!
Hắn thi pháp mà rống, thanh âm chấn động cả vùng rừng núi, khiến cho lũ chim bị dọa sợ bay lên tứ tán.
Thật may là tình huống không tới nỗi hỏng bét như hắn nghĩ, rất nhanh bên trong có một đám người chạy ra
Người cầm đầu là một tên cao lớn, chòm râu dài đến ngực, bọn hắn mặc trang phục màu đen, trên vai thêu một biểu tượng khô lâu, tổng cộng có chừng mười lăm tên chạy ra, tất cả đều hướng mắt nhìn Bạch Hàn Phong dò xét.
tên cầm đầu liếc mắt nhìn về về Bạch Hàn Phong rồi nói:
“- Là tân thành chủ tới nhậm chức đó sao?, vừa rồi bọn thuộc hạ ở trong nên không biết ngài giá lâm, mong ngài giơ cao đánh khẽ,”
“Thôi, bỏ qua”
Bạch Hàn Phong lắc lắc đầu, người ta đã nói như thế thì hắn còn cái gì để nói, muốn chửi thì người ta lại tươi cười xin lỗi rồi, muốn đánh thì việc chậm chễ thỉnh an cũng chưa đến mức đó. Hắn chỉ còn cách bỏ qua từ từ tính kế thu thập đám người này sau vậy.
Hắn đi trước, đám bộ hạ cũng cất bước theo sau tiền hô hậu ủng hắn đi vào chính điện, chờ đến khi tên cầm đầu kia gọi đủ tất cả mọi người đến, Bạch Hàn Phong mới đưa ra ý chỉ của yêu chủ đại nhận.
Trong ý chỉ đại khái viết, Vạn Văn không may vẫn lạc, là một tổn thất lớn của càn Nguyên thành chúng ta, nhưng địa bàn không thể không có người quản lý, Bạch Hàn Phong lại có công lao lớn, không thể không thưởng, nay sắc làm thành chủ khô lâu thành, phải bắt tay vào chỉnh đốn ngay không được chậm trễ”
Sau khi tuyên đọc xong, cả đám liền bắt đầu đứng thành hang cùng nhau khom người hành lễ:
- Thuộc hạ bái kiến thành chủ!
Nếu như lúc nãy chưa lấy ra thủ dụ, đám người cũ còn có một chút phóng túng, chưa chắc coi hắn ra gì. Nhưng hiện tại đã khác, thủ dụ đã lấy ra, Bạch Hàn Phong chính là cấp trên của bọn họ muốn không cúi đầu cũng không được, lúc này chỉ có thể cung cung kính kính. Bạch Hàn Phong ngồi trên ghế nhất thời nở nụ cười, đưa tay đỡ hờ nói:
:không cần đa lễ.”
, bất quá lúc quay đầu lại, sắc mặt hắn lại trầm xuống, hỏi:
- Đây là chuyện gì vậy, vì sao không có ai giữ cửa, chính ta đến còn không thấy một bóng người, còn nữa, lúc đi đường ta gặp bằng vũ, đường đường là người hiệu trung cho yêu chủ mà bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, các ngươi thường ngày làm cái gì vậy, hả”
Những lời này hắn nói ra có chút không khách sáo, nhưng đó hắn không nói thì không sao chịu được
Lúc này Tam Hải, kẻ có bộ râu dài khi nãy, lại nở nụ cười bồi cung kính nói:
- Thành chủ Đại nhân, thật sự ngài đã nói oan cho thuộc hạ.
Hắn làm bộ khổ sở giải thích.
“Ta nói oan, vậy các ngươi giải thích xem, chuyện này là như thế nào”
Tam Hải nói:
“Bẩm thành chủ, ngài mới tới nên không biết, Khô lâu thành này, tuy chịu sự cai quản của yêu chủ đại nhân, thế nhưng trong này lại có vài thế lực ngay cả bên trên cũng không muốn đắc tội, …”
Vạn Văn cũng từng mấy lần muốn thay đổi cục diện tại khô lâu thanh nhưng đều không được, thậm chí còn nhận được lời đe dọa, hơn nữa trong phủ cũng có tai mắt của các thế lực đó, chưa động thủ họ đã biết trước rồi.
Bạch Hàn Phong lặng lặng nghe Tam Hải nói, đây nào có phải là giới thiệu gì mà là gián tiếp nói với BẠch HÀn Phong, thành này tuy thuộc quyền của yêu chủ nhưng cũng không do yêu chủ quản, thế lực mà yêu chủ còn phải nể thì ngươi dám đắc tội sao,
Hắn nheo nheo đôi mắt thầm nghĩ, xem ra khô lâu thành này không đơn giản. hắn còn đang nghĩ ngợi thì Tam Hải lại nói:
“Thành chủ đại nhận, nếu ngài không còn chuyện gì căn dặn, chúng thuộc hạ xin được cáo từ đi lo công vụ”
Hắn nói xong chưa đợi Bạch Hàn Phong đồng ý đã nghênh ngang dẫn vài người rời đi, một tên mặt choắt bên cạnh cũng cười nói:
“Bẩm thành chủ, thuộc hạ Kim Thử, quản lý chợ tây, xin phép được đi làm việc”
Cứ thế cuối cùng chỉ còn bốn người Bạch hàn Phong và gần mười tên còn lại đứng ở đó, hắn là không theo phe nào cả,
Bạch Hàn Phong phất phất tay, “
“Đi làm việc đi, có chuyện gì ta sẽ gọi”
Chờ cả đám đi hẳn, hắn nói với Bằng Vũ,
“Chuyện này là thế nào”
Bằng Vũ cười khổ, nhưng hắn chưa kịp nói thì một tiếng quát đã vang lên:
“Là kẻ nào đã giết chết tộc ta, bước ra đây”
Một tên thuộc hạ vội chạy vào. vội nói:
“– Đại nhân, nhiều người Thiên kê tộc kéo đến, đã đánh bị thương ba người chúng ta. Bọn họ nói chúng ta có người giết đệ tử của bọn họ, đòi chúng ta giao người ra nếu không sẽ san bằng Phủ thành chủ.”
“Lớn mật:
Bạch Hàn Phong nắm chặt hai tay, hắn không tìm bọn chúng thì thôi, bọn chúng lại dám đến gây sự ư
Bằng Vũ biến sắc mặt hỏi:
“– Cái gì? Bao nhiêu người đến?”
Bạch Hàn Phong chợt nói:
“Không cần hỏi, chúng ta ra xem”
Đám người kéo nhau đến cổng phủ, chợt vang tiếng chế giễu.
“ toàn là một đám phế vật, không chịu nổi một kích.”
“– Giao người ra, nếu không chúng ta sẽ san bằng phủ thành chủ của các ngươi”
Trên khoảnh đất trống có năm, sáu tên sai dịch của hắn bị đánh trọng thương nằm la liệt dưới đất, ngực loang lổ vết máu
Bạch Hàn Phong nhìn chằm chằm ba mươi người lạ, sắc mặt âm trầm,
chỉ cần nhìn qua cũng thấy đám này có tu vi hơn hẳn người của hắn, bảo sao trước kia vạn văn có khổ mà không làm gì được,
Bạch Hàn Phong khẽ thở dài, có thể tưởng tượng ra được tâm trạng của Vạn Văn thế nào, đường đường là thành chủ mà còn bị chửi như vậy, xem ra hắn chết đi cũng là may mắn
Nhìn thấy BẠch Hàn Phong, tên thanh niên được Bạch Hàn Phong tha chết liền chỉ về hắn và nói với một thanh niên khác:
– Ngũ sư huynh, là người kia, chính là bọn họ đã giết sư đệ!
Thanh niên áo vàng hờ hững nhìn Bạch Hàn Phong,, hỏi:
– Là ngươi giết người của tộc ta?
Bạch Hàn Phong nhương chân mày lên rồi nói:
“”Chính ta, làm sao, nhìn thấy bản thành chủ còn dám động chân động tay, chả nhẽ định tạo phản”
Lúc này hắn mới nhận ra đám người Tam Hải và Thử Kim tại sao lại chạy nhanh như vậy rõ ràng là biết trước tộc thiên kê sẽ tới, cố tình để mình ăn đau khổ, khốn kiếp xem sau này ta thu thập hai ngươi như thế nào.
ở hai góc tường khác nhau đám người của Thử Kim và Tam Hải cũng nấp nom nhìn về phía bên này, cả hai đều nghĩ mong sao cho phủ thành chủ và thiên kê tộc đánh nhau sứt đầu mẻ trán, từ đó tộc của mình sẽ thu lại lợi ích. Chính vì vậy khi được tin thiên kê tộc sắp tới, cả bọn liền tìm cớ chạy trốn mất dạng./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.