Vô Thượng Luân Hồi

Chương 81: Máu Rồng






“Có rồng thật sao?”
Triệu Bân quỳ xuống nghe ngóng, tiếng rồng ngâm lãnh đạm giống như đang hít thở, dài hơi mà hùng hồn, đặc biệt là khí phả ra nóng vô cùng.
Lúc đứng dậy, hắn thi triển độn thổ và xuyên tường.
Thế nhưng đá núi quá cứng và dày, hai loại bí thuật này không khác gì để trưng.
Ầm!
Hắn xắn tay áo, cầm kiếm Long Uyên, chém vào từng tí một.
Thực lực hắn không đủ nên chỉ có thể làm theo cách này, nếu đạo hạnh đủ cao thì một kiếm có thể chẻ đôi ngọn núi này ra rồi.
“Ê, ngươi làm cái gì đấy!”
Ngưu Oanh đến, còn cầm theo một cái sọt đựng rượu với cơm.
Nhìn dáng vẻ thì là đưa cơm đến cho Triệu Bân, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của rượu thịt.
“Trong núi hình như có rồng đấy”, Triệu Bân đáp.
“Có quỷ mới tin ngươi”, Ngưu Oanh bĩu môi rồi quay đi.
“Có thật mà”, Triệu Bân không cho là vậy.
Khi màn đêm buông xuống, hắn mới đặt mông ngồi, mệt đến mức thở hồng hộc.
Nhưng hắn cũng đã đào được một cái hố lớn, tiếng rồng ngâm càng lúc càng rõ, khí nóng cuộn trào từng đợt như sóng nước.
Ngồi ở bên trong, cả người đều toát hết mồ hôi.
Triệu Bân uống một ngụm linh dịch rồi đứng dậy.

Lần này, hắn bỏ lại kiếm Long Uyên mà cầm một xấp bùa nổ đi, định phá luôn.
Ầm! Đoàng! Đoàng!
Mà sau đó lại truyền ra những tiếng chấn động, bùa nổ được ném ra liên tục, có đá vỡ tung bay đầy trời.
Vốn là một cái hang không lớn, giờ bị nổ vào càng sâu hơn.
“Tiếp nào”.
Triệu Bân uống mấy ngụm linh dịch, rồi lại ném bùa nổ.
Phép này ngoài việc tiêu hao chân nguyên ra thì cũng chẳng có gì khác, chỉ cần bùa nổ đủ nhiều thì có thể phá được núi.
“Ngươi bị điên à, đệch!”
Trong Ngưu Gia Trang truyền đến tiếng chửi của Ngưu Oanh, khoảng cách không xa lắm, người bình thường có thể không nghe thấy nhưng thân là võ tu, thính lực của hắn ta mẫn cảm cực kỳ, có thể nghe thấy đôi chút.
Đang ngủ ngon lành thì tự nhiên lại bị tiếng nổ làm thức giấc.
Đáp lại hắn ta chỉ có tiếng pháo nổ.
Tên mập chửi thầm, lấy chân nguyên bịt lỗ tai rồi ngủ tiếp.
Lúc này, Triệu Bân dừng lại tiếp.
Không dừng không được, vì dùng nhiều bùa nổ quá, tiêu gần hết chân nguyên rồi.
Nhìn vào cái hang này thì đúng là sâu hơn rồi.
Triệu Bân ngồi vào bên trong, hấp thụ khí nóng cuồn cuộn như đang hấp thụ linh khí.
Khí nóng thậm chí còn tuôn trào, tinh túy hơn cả linh khí.
Chỉ sau nửa canh giờ mà chân nguyên đã khôi phục, tốc độ còn nhanh hơn cả uống linh dịch bổ sung chân nguyên.
“Long khí?”
Triệu Bân nhướng mày, nhìn cơ thể mình có long khí quấn quanh, bên trong cơ thể cũng vậy.
Tiếng rồng ngâm đang quanh quẩn bên tai hắn không dứt.
Vì có long khí thấm vào, các kinh mạch trong cơ thể trở nên dẻo dai hơn nhiều, khiến hắn càng thêm tin rằng trong núi có càn khôn, có khi là rồng thật ấy chứ.
Sau một hồi nghỉ ngơi, hắn lại ném bùa nổ.
Tiếng nổ lại vang lên khiến chim chóc bay tán loạn.
Rầm! Đoàng! Đoàng!
Triệu Bân rất tận tâm, chủ yếu là nhiều bùa nổ quá, nổ đến nghiện rồi.
Chân nguyên tiêu hao thì lại đi hấp thụ long khí, xong thì lại nổ tiếp.
Cái hang này đã đủ sâu rồi.

Đúng như những gì Triệu Bân nói, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, chân nguyên và bùa nổ thì hắn có thể phá nổ một ngọn núi.
Đương nhiên là cũng cần rất nhiều nghị lực.
Nghị lực là hắn đã nổ liền ba ngày.
Vì thế mà hắn cũng bị chửi không ít lần.
Ngày nào tên mập cũng đến đây, lần nào cũng chỉ ở dưới núi chửi lên, lười đi lên đó nói chuyện cùng Triệu Bân.
“Có rồng thật mà”.
Triệu Bân kiên trì tin tưởng, nổ liên tục, bao nhiêu bùa nổ tích lũy lúc này đã thấy đáy, cái giá phải trả thật sự quá lớn.
Răng rắc!
Trong tiếng nổ đêm, có một tiếng vỡ gì đó vang lên.
“Mở rồi?”
Triệu Bân nói nhỏ, bước đi lên xem.
Lúc đi qua, hắn còn rút kiếm Long Uyên ra, hơn nữa còn chuẩn bị tinh thần khai chiến.
Gràoooo!
Vừa đến hang thì đã nghe thấy tiếng rồng ngâm chói tai, từng luồng long khí tỏa ra ngoài.
Có lẽ là vì khoảng cách quá gần nên người nào đó bị đẩy ngã, lăn xuống đỉnh núi, kiếm Long Uyên trong tay hắn cũng bị bay ra khỏi tay, có trời mới biết được là rơi đi đâu.
Ở giữa không trung, Triệu Bân chửi ầm lên.
Ngọn núi này không thấp lên, leo lên thì lâu chứ ngã xuống cũng chỉ tính bằng giây bằng phút mà thôi.
Độ cao thế này mà ngã xuống thì không toi đời mới lạ.
Hắn không ngốc, một tay kết ấn quyết.
Khi gặp trường hợp lúng túng thế này thì độn thủy là tốt nhất.
Khi gần rơi xuống đất, hắn hóa một vùng đất thành đầm nước không nông không sâu rồi rơi ầm xuống.

Triệu Bân chưa ra khỏi đầm nước luôn mà nhìn lên trời.
Làm gì có rồng nào, chỉ là một giọt máu mà thôi, một giọt máu màu vàng.
Long khí này cũng là thứ tỏa ra từ giọt máu đó, long khí ầm ầm tỏa ra lúc thì hóa thành mây, bay trong không trung, thỉnh thoảng lại hóa thành hình rồng bay quanh trời.
Nhưng dù là loại nào đi nữa thì cũng có tiếng rồng ngâm gây chấn động tâm thần.
“Máu rồng?”
Triệu Bân lẩm bẩm, thần sắc nghiêm túc.
Lúc này hắn mới hiểu vì sao ngọn núi này lại có màu vàng, quá nửa là vì máu rồng tỏa ra, nhưng chỉ trong đêm thì mới nhìn thấy rõ.
Lúc trước không ai cảm giác được là vì máu rồng bị núi ngăn trở, nhưng giờ hắn phá ra thì cũng phá được lớp màng ngăn, nên mới khiến máu rồng bay ra ngoài.
Gràooooo!
Lúc hắn nhìn thì toàn bộ long khí trên trời đều đã bị máu rồng hút lại, trong đó còn có cả vô vàn linh lực.
Sau khi hút sạch sẽ, nó mới từ từ rơi xuống, ánh sáng của nó lúc này càng chói mắt hơn.
“Đồ tốt”.
Triệu Bân vội vàng tiến lên một bước, đưa tay ra đón.
Đó là máu rồng đấy!
Lúc này thì máu rồng trực tiếp rơi vào trong cơ thể hắn.
Hự!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.