Vô Thượng Luân Hồi

Chương 70: Xác Chết Biết Đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lão già khốn nạn đó biết cũng không ít nhỉ!”
Ngưu Oanh mắng nói, trước là mê cung trận, sau là thuật che mắt, nhiều tài năng đấy.
Keng!
Triệu Bân vung tay, một phi đao bay ra, phóng thẳng lên trên.
Ầm!
Ngay lập tức, một tiếng nổ vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch, uy lực của bùa nổ không nhỏ, khí âm ngưng tụ không tan cũng bị nổ tung lộ ra một mảng rõ nét.
Không có sương mù che khuất, ánh trăng chiếu xuống và còn thấy cả sao sáng trên trời.
Phá khí âm của thuật che mắt, dẫn ánh sáng chiếu xuống, những điều này hắn chỉ hiểu chút chút, nhưng như vậy đã đủ rồi, vì đạo hành của pháp sư có hạn, cũng chỉ có chút đó.
Nếu đạo hành của đối phương đủ lớn thì có dùng nhiều bùa nổ hơn nữa thì cũng không nổ phá ra được.
Lần này, đã có thể nhìn rõ ràng mọi thứ.
Cuối tầm mắt về phía xa có thể nhìn thấy hai bóng người trước cửa đạo quán.
Là hai đạo đồng.
“Chính là đồ nhi của pháp sư”, Ngưu Oanh nói, chắc là lần trước đã gặp.
Nhưng, vẫn chưa nhìn thấy pháp sư.
Chắc là tối qua bị nổ thảm quá, nên giờ đang trốn trong đạo quán để trị thương rồi.
“Thằng nhóc khá đấy”.

Hai đạo đồng từ trên cao nhìn xuống, cười âm u đáng sợ.
Keng! Keng!
Triệu Bân và Ngưu Oanh không nói nhiều lời, cầm kiếm lao thẳng lên đỉnh núi chém giết.
“Không tự lượng sức”.
Hai đạo đồng cười lạnh, rồi nhất tề thi triển ấn quyết.
Bỗng chốc, khí âm vừa tan đi không lâu lại ngưng tụ một lần nữa, tạo thành thuật che mắt.
Không chỉ như thế mà nghĩa trang cũng không yên tĩnh nữa.
Nhìn từng ngôi mộ cổ bắt đầu rung động, đất trên nấm mộ đều đổ ra ngoài, trượt sang hai bên, nhìn kiểu đó giống như có thứ gì đó muốn trèo ra không bằng.
Quả nhiên, mộ cổ không phải chỉ bày ra để xem.
Hai người chăm chú nhìn một lát thì trong mỗi ngôi mổ có một cỗ thi thể trèo ra, không phải cương thi nhảy cồ cồ mà là từng cỗ xác chết biết đi.
Từng con đều mặc quần áo rách rưới, gầy giơ xương trông như que củi, trên đầu bị phủ kín.
Mùi thịt thối nồng nặc, khiến hai người ngửi thấy mà buồn nôn, không chỉ đáng sợ mà còn rất ghê tởm.
“Thi biến?”, Ngưu Oanh nhướng mày.
“Dưỡng thi”, Triệu Bân nói.
Những thi thể này đa số là do pháp sư chôn xuống, lâu năm ở trong mộ, hấp thu khí âm, không có việc gì thì nằm bên trong, có chuyện thì bị triệu ra ngoài đánh nhau.
Những con càng lâu năm thì càng đáng sợ.
Nhìn số lượng xác chết biết đi này thì ít nhất cũng phải mấy trăm hàng ngàn con.
Có trời mới biết là những năm nay, pháp sư đã trộm bao nhiêu thi thể.
“Hay là, chúng ta quay về đi!”
Ngưu Oanh ho khan, vừa rồi còn hùng hổ thế mà tới giờ lại nhát thối không còn chút tự tin nào, cũng chỉ trách xác chết biết đi quá nhiều, mỗi con cắn một miếng thì chắc hai người đều bị cắn thành bã.
“Diệt người làm phép thì chúng sẽ tự dừng lại”.
Ánh mắt Triệu Bân thâm sâu, có ngu mới đi đối cứng với những xác chết biết đi này.
“Cũng đúng”.
Ngưu Oanh lại đứng bật dậy, đồng đội rất biết cách tiếp sức đấy chứ.
Keng!
Lại một phi đao, cắm vào mây trời.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên, mang theo tiếng sấm, lại khiến thuật che mắt bị nổ tung.
“Tới”.

Hai người đồng loạt hét lên, một phải một trái mạnh mẽ xông tới giết.
U U!
Xác chết biết đi cũng hành động, từ 4 phía vây lại, miệng nhả khí âm, nhe nanh múa vuốt, số lượng tuy nhiều nhưng một số phương diện lại không chiếm ưu thế.
Có lẽ là do cấp bậc quá thấp, hành động hơi chậm, hơn nữa còn không hiểu cách thực hiện bí pháp.
“Cút”.
Ngưu Oanh quát lớn, hai tay cầm kiếm, đánh không có bài bản gì mà cứ chặt chém loạn xạ.
Triệu Bân cũng như vậy, Long Uyên phủ đầy sấm chớp, một hơi vung chém lộn xộn.
Xác chết biết đi gặp đòn tấn công, bị chém ngang chặt dọc, xương cốt kêu răng rắc không ngừng chói tai, nhiều con chỉ còn nửa người, vẫn còn động đậy, bò tới bò lui trên mặt đất.
“Xông tới giết”.
Chân nguyên của Ngưu Oanh dồi dào, xung phong lên trước, mở đường cho Triệu Bân.
Biết thân pháp của Triệu Bân huyền ảo, giết được hai tên đạo đồng kia thì xác chết biết đi kia không cần đánh cũng tự thua.
Chiến lược này không tệ.
Triệu Bân cũng muốn làm vậy, đạp bước phong thần, xuyên qua từng cỗ xác chết biết đi.
Khi đi qua chỗ Ngưu Oanh thì đặt kiếm Long Uyên xuống, cầm lấy kiếm Tử Tiêu.
Nếu là đã tấn công để giết thì kiếm Tử Tiêu vẫn dễ dùng hơn, ít nhất là nó nhẹ, sẽ không hạn chế tốc độ ra đòn.
Thấy vậy, hai đạo đồng bỗng chốc hoảng loạn.
Đuổi thi thì chúng còn chuyên nghiệp chứ đánh nhau hả, vẫn còn kém lắm.
Người như Triệu Bân, hai người bọn chúng không đánh được.
“Chặn lại”, trong đạo quán truyền ra một tiếng hừ lạnh, nghe giọng này thì chính là pháp sư.

Trạng thái của lão ta cũng không tốt lắm.
Chính xác là đang dưỡng thương, một ống tay bay phấp phới, còn cánh tay thì tối qua đã bị Triệu Bân nổ tung rồi.
Lão ta cũng đủ ác, chặt luôn cánh tay xuống.
Phụt!
Bên dưới, Triệu Bân một kiếm chém đứt một xác chết biết đi, thuận theo bậc đá giết lên tới đỉnh núi, còn Ngưu Oanh thì bị vây trong đám xác chết biết, số lượng quá là nhiều luôn.
“Đốt chết ngươi”.
Nhìn thấy Triệu Bân đang xông lên, hai đạo đồng hừ lạnh, cùng thi triển ấn quyết.
Sư phụ có lệnh, phải ngăn chặn được kẻ này.
Mà sau đó, chợt xuất hiện từng quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống Triệu Bân.
Cầu lửa tuy rất lớn, nhưng tốc độ rất chậm.
Triệu Bân đạp bước phong thần, thân pháp biến hóa kỳ lạ, nhẹ nhàng tránh khỏi đám cầu lửa.
Bùa hả! Vẫn dễ nhìn nhất.
Nhưng, cũng chỉ dễ nhìn nhưng lại không có lực tấn công gì cả, pháp sư cảnh giới ngưng nguyên, làm bùa chỉ để biểu diễn thì còn được.
Chứ nếu chiến đấu với người ta, hai tên đó còn xa mới bằng võ tu đồng cấp, da thịt yếu ớt, một phát tát là đánh chết ngay.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.