Vô Thượng Luân Hồi

Chương 55: Do Ta Miễn Cưỡng Nể Mặt Thôi






Ông già mặc vải thô tìm đến một tòa tiểu lầu tĩnh mịch.
Triệu Bân vốn muốn nói chuyện với ông ta, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, hôm nay không phải chỉ cần diễn xuất, mà còn phải đánh đòn tâm lý, không nên quá vội vàng tiến tới.
"Tên nhóc này sao lại không hiếu kỳ chút nào nhỉ?"
Thấy Triệu Bân không đi theo, ông già mặc vải thô lẩm bẩm.
Cần phải biết, ông ta là một võ tu cảnh giới Huyền Dương, tên tiểu bối này lẽ ra phải chạy lại nịnh nọt ông ta mới phải, nếu như hắn khiến cho ông ta vui, có khi ông ta còn thưởng cho hắn một số bảo vật.
Triệu Bân thì hay rồi, không hề tỏ ra hứng thú một chút nào.
Chỉ có điều, cẩn thận suy nghĩ một lát thì ông già mặc vải thô cũng bình thường trở lại.
Vị lão tiền bối đáng sợ dạy ra đồ nhi này, tám chín phần chính là sóng to gió lớn, còn như ông ta cho dù có cảnh giới Huyền Dương đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một khúc lạch ngầm mà thôi.
Không lâu sau, Triệu Bân trở về cửa hàng binh khí.
Khi đi ngang qua tòa tiểu lầu, hắn cũng có ngó nghiêng một chút, nhưng sau đó liền quay về phòng bên cạnh khóa cửa, hồi lâu cũng không thấy đi ra.
"Thật là chịu nổi cảnh tĩnh mịch".
Ông già mặc vải thô thở dài, ông ta là võ tu cảnh giới Huyền Dương, cũng không thể tự chạy đi tìm một tên nhóc cảnh giới Ngưng Nguyên nói chuyện phiếm! Làm như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.

Oong! Oong!
Ở bên này, Triệu Bân đang tế sấm sét cùng thú hỏa, đồng thời tôi luyện hai món binh khí, giống như có ba đầu sáu tay, một bên lưu chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết, một bên lưu chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, một bên lĩnh hội bước Phong Thần, một bên lĩnh hội Huyền Môn Thiên Thư.
Tới khi màn đêm buông xuống, hắn mới ngừng tay lại.
Một ngày không ngừng luyện khí, hắn cũng đã kiệt sức, tinh lực tiêu hao sạch sẽ, giống như một quả cà héo, dường như sắp chìm vào giấc ngủ sâu như hôn mê vì lại một lần nữa bị quá tải.
Lúc này, hắn mới lấy đan dược ra.
Ba viên Chân Nguyên đan tỏa ra mùi thơm sảng khoái khắp phòng.
Muốn dùng đan dược cũng phải chú ý.
Giống như hắn, dùng đan được lúc tinh lực khô kiệt thì hiệu quả sẽ cao hơn, ba viên đan dược đưa vào cơ thể, tựa như suối mát thanh tẩy, bổ sung tinh lực cho hắn, ngay cả tinh thần của hắn cũng được bồi bổ.
Một lần nữa, hắn cảm thấy thần sắc biến hóa, sắc mặt trắng bệch đã biến mất, những tơ máu đỏ ngầu trong mắt cũng đã biến mất, hơn nữa ánh mắt còn trở nên sâu sắc hơn.
"Không tệ".
Triệu Bân mỉm cười, mãn nguyện hấp thụ hương thơm còn vương lại của đan dược, nếu uống thêm vài viên chắc chắn sẽ còn cảm thấy tuyệt vời hơn, uống hai ba cân cũng chẳng sợ nhiều.
"Thiếu gia, ăn cơm thôi".
Bên ngoài có tiếng gọi của Võ Nhị.
Trên bàn đã bày đầy rượu thịt, thật đúng là ngày nào cũng có rượu thịt để ăn.
Đãi ngộ của cửa hàng binh khí Triệu gia quả thực rất hào phóng.
"Ta ra ngay".
Triệu Bân trả lời, xoay người đi ra ngoài, hắn đúng là đang đói đến phát run.
Lúc hắn đi ra ngoài, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía tòa tiểu lầu bên cạnh trước tiên, sau đó hắn ngập ngừng gọi: "Tiền bối, xuống đây uống vài ly không?"
Lỗ Mãng và mấy người lão Tôn đều ngước lên nhìn.
Bọn họ biết ở trong cửa hàng binh khí có một người tự tới trú ngụ, nhưng cho đến nay bọn họ vẫn không biết được lai lịch của người này, chỉ biết là người này tới tìm Triệu Bân, lại còn là một cao thủ đáng sợ có cảnh giới Huyền Dương.
Két!
Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, cửa của tiểu lầu mở ra, ông già mặc vải thô vươn vai bước ra, vẻ mặt tỏ rõ thái độ rằng ông đây không muốn ăn, nhưng vì ngươi đã lên tiếng mời nên ta mới miễng cưỡng ra ngồi ăn chung với ngươi, xem như là nể mặt ngươi!
Vèo!
Triệu Bân chỉ cảm thấy một trận gió thoảng qua, rồi bằng một cách quỷ quái nào đó, ông già mặc vải thô đã từ trên tòa tiểu lầu phóng tới đây rồi.
"Tốc độ nhanh quá".
Trong lòng Triệu Bân cảm thấy kinh ngạc, thân pháp của ông ta thật huyền diệu, cho dù muốn giải quyết võ tu cảnh giới Chân Linh thì sợ rằng cũng chẳng cần tới chiêu thứ hai, chỉ cần một chiêu liền có thể diệt gọn.
"Từ cảnh giới Địa Tạng hạ xuống, quả thật là bá đạo".
Triệu Bân thầm thở dài, không phải là hắn chưa từng nhìn thấy võ tu cảnh giới Huyền Dương, cha hắn Triệu Uyên và Diêm Lão Quỷ cũng đều là võ tu cảnh giới Huyền Dương, nhưng so với ông già này thì đúng là không thể so sánh bằng.
Cùng là cảnh giới Huyền Dương, nhưng cách biệt lại quá lớn.
"Tiền bối, mời lại đây uống vài ly".
Ông già mặc vải thô ngồi xuống, Lỗ Mãng rất hiểu chuyện, nở nụ cười rồi cầm vò rượu lên rót cho ông ta, người này thật đáng sợ, cần được phục vụ chu đáo.
"Trẻ nhỏ dễ dạy".
Ông già mặc vải thô vuốt râu, nói sao cũng cảm thấy mấy tên nhóc này rất vừa ý mình, nhất là cái tên gọi là Triệu Bân thiếu gia đó.
Triệu Bân cũng cười, cùng mọi người ngồi xuống.
Không khí bữa tối nay có chút kỳ quái, thường ngày chỉ có người trong nhà, nay lại có thêm một vị tiền bối đáng sợ, cho nên ai cũng cẩn trọng hơn rất nhiều.
Nhưng ba người kia tửu lượng không tốt lắm, vừa uống được tí rượu là gương mặt đã đỏ bừng, mặt dày mày dạn gây hấn với nhau, hắn muốn ngăn cũng không được.
Thế là cho tới tận bây giờ, bọn họ vẫn còn bị treo trên cây.
Người ra tay chính là ông già mặc vải thô, ông ta muốn ăn một bữa cơm mà cũng không được thanh tịnh, mấy người này rõ là muốn bị ăn đập.

"Ông già này ra tay ác thật".
Triệu Bân thì vẫn bình an vô sự, ngồi yên giống như một đứa trẻ ngoan.
Hắn không biết ông già mặc vải thô đã ra tay như thế nào, chỉ thấy ánh mắt của ông ta lóe lên, sau đó thì ba người kia liền bị đá văng lên trời.
Hửm?
Viên ngọc nhỏ đeo trên ngực của hắn bỗng phát ra ánh sáng màu tím.
Rất rõ ràng, xung quanh nhất định có võ tu cảnh giới Huyền Dương.
Với thực lực của mình, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một chút khí tức.
"Chắc là đám võ tu cảnh giới Huyền Dương của Liễu gia".
Trong lòng Triệu Bân thầm suy đoán, bọn chúng chắc chắn là tới đây để thăm dò tin tức.
Hắn đã đoán đúng.
Quả nhiên có võ tu cảnh giới Huyền Dương của Liễu gia đang ở đây, kẻ đó khoác một chiếc áo choàng đen lớn, đang núp ở một bên mái hiên, từ chỗ đó có thể nhìn thấy rõ ràng sân tiểu viện.
"Cảnh giới Huyền Dương?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.