Vô Thượng Luân Hồi

Chương 50: Tự Nhiên Vớ Bở




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Triệu Bân nhướng mày, đã hiểu vì sao Tư Không lại bị tụt cảnh giới rồi.
Cùng là hỏa thú cũng có thể dung hòa với nhau.
Nhưng nếu như không dung hòa được mà miễn cưỡng thì kết cục sẽ không tốt chút nào mà sẽ bị cắn ngược.
Như Tư Không này quá nửa là thuộc loại bị cắn ngược, khiến tu vi bị giảm mạnh.
Nếu không thì có thêm mười tám tên Triệu Bân nữa cũng sẽ bị Tư Không giết hết.
“Tự nhiên vớ bở rồi, hay quá”.
Triệu Bân mỉm cười đến là vui vẻ, có trời mới biết được vì sao hắn lại gặp phải Tư Không bị hạ cảnh giới.
Đã vậy rồi thì còn nói gì nữa.
Nếu giết chết luyện khí sư của Liễu gia thì việc hắn thu thập Liễu Thương Hải lại quá dễ dàng.
Aaaaaaa....!
Tư Không kinh hoảng hét lên, cũng không biết là vì bị một kiếm của Triệu Bân đâm hay là bị hai loại lửa cắn ngược.
Một tay gã ôm ngực, một tay ôm đầu.
Da đầu gã căng ra, hiện lên cả đường gân xanh.
Soạt!
Triệu Bân lại tấn công, không thể cho Tư Không kêu nữa, sẽ khiến người khác nghe thấy.
Vết máu lần này còn chói mắt hơn cả lần trước.
Tư Không quỳ xuống, bị Triệu Bân đâm xuyên trán, một kiếm đâm chết.

Lúc gần chết, gã chắc khó chịu lắm.
Hôm nay đúng là không phong thủy chút nào.
Gã vốn định đến chợ đen tìm cao nhân trị thương, nhưng lại vô ý gặp phải Triệu Bân, vừa hay lại ngửi thấy mùi đan dược, đuổi theo một đường nhưng hóa ra là đường xuống suối vàng.
Đến lúc chết gã vẫn không biết Triệu Bân là ai.
Chết một cách buồn bực, đường đường là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong mà bị cảnh giới Ngưng Nguyên giết chết.
Đi ngàn dặm để dâng mạng, đây chính là gã chứ ai.
Triệu Bân thu kiếm, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Xuất kỳ bất ý quả nhiên có kết quả kinh ngạc.
Nếu đánh chính diện thì hắn không thắng được, nhưng vì Tư Không quá khinh địch nên mới trở tay không kịp.
Trong chiến đấu, một lỗ hổng cũng quyết định sinh tử.
Cũng trách Tư Không là luyện khí sư, chỉ giỏi luyện khí không giỏi chiến đấu.
Bọn họ tốn quá nhiều tinh lực vào việc luyện khí, trừ khi ai cũng yêu nghiệt như Triệu Bân, một lúc làm nhiều việc mà không tẩu hỏa nhập ma.
“Lấy thú hỏa đi”, Nguyệt Thần nói.
“Đương nhiên”, Triệu Bân mò tay lấy hai luồng thú hỏa.
Đây là đồ tốt mà.
Chỉ một luồng thú hỏa cũng có thể trở thành luyện khí sư rồi, nói gì đến hai luồng.
Tư Không không dung hợp được, nhưng hắn thì chưa chắc à.
Nguyệt Thần hiểu nhiều biết nhiều, đương nhiên sẽ có cách dung hợp, cộng thêm thiên lôi, chắc chắn sẽ càng nhiều chỗ cần dùng hơn.
Ví dụ như luyện thể này, tôi luyện binh khí này.
Sau khi lấy thú hỏa, lại lấy thêm tài sản của Tư Không, Triệu Bân mới lấy thuốc bột hóa thi ra.
Giết người cướp của, hủy thi diệt tích.
Làm xong việc, hắn mới quay người đi.
Chiến tích của hắn lại dài thêm một tầng.
Khi quay về cửa hàng binh khí thì đã là đêm muộn.
Dương Đại và Võ Nhị đã ngủ, chỉ còn lão Tôn là còn chong đèn chờ đợi.
“Thu nhập hôm nay sao?”, Triệu Bân cười hỏi.
“Đã bán hết vũ khí, kể cả hàng trong kho, không thừa kiện nào”.
“Kiếm nhiều chứ hả!”
Triệu Bân than thở, thật sự đã đánh giá thấp năng lực của Liễu Thương Hải quá, muốn đập tiền đến chết ư!
“Ta đã cho người đi tra xét rồi, có cả của các gia tộc khác nữa”.

“Trong dự liệu của ta”.
Triệu Bân nói, Liễu Thương Hải không ngốc, còn biết tìm cứu viện.
Có các gia tộc khác tham gia cùng thì mới không tốn nhiều tiền quá.
Nhưng hắn chắc chắn rằng, luyện khí sư của Liễu gia đã bị hắn giết thì khác nào chặt đứt rễ của Liễu gia cơ chứ.
Không có nguồn cung cấp thì sớm muộn cũng chỉ còn thùng rỗng mà thôi.
Dùng tiền để đập chính là chuẩn bị cho sự phá sản.
“Thiếu gia, linh mạch của ngài...”
Lão Tôn nói nhỏ, nhưng không tiếp tục.
“Đã liền lại”.
Triệu Bân cười đáp, cũng không che giấu gì.
Có được đáp án chính xác, lão Tôn vui vẻ vô cùng: “Vậy luyện khí sư...”
“Là ta”, Triệu Bân cười.
Lúc này, lão Tôn cũng vui vẻ vạn phần.
Sự bồn chồn cũng đã bị xua đi không ít.
“Cửa hàng binh khí đóng ba ngày đi”.
Triệu Bân cười nói, giao phó một câu rồi lại về phòng.
“Lão ca, Triệu gia sắp quật khởi rồi”.
Phía sau, lão Tôn cầm bình rượu lên, rải xuống đất để tế bái lão gia chủ, rằng cháu trai của ông ấy đã “hồi sinh”, không lâu sau sẽ đưa Triệu gia đến một đỉnh cao huy hoàng.
Trong phòng lúc này, Triệu Bân đã ngồi thiền xuống.
Sau đó, hắn giải phóng hai luồng thú hỏa, vây quanh hai bên trái phải.
Nguyệt Thần cũng truyền thụ thuật dung hỏa cho hắn.
Có thần giúp đỡ, chuyện gì cũng dễ, Triệu Bân cũng yêu nghiệt lắm, cưỡng chế dung hợp.

Ánh sao rực rỡ, mặt trăng sáng tỏ.
Nửa canh giờ sau, một luồng lửa đỏ diễm lệ bay trên lòng bàn tay hắn, một đen một tím dung hòa thành màu đỏ.
Triệu Bân không hiểu đạo lý bên trong, nhưng luồng lửa mới sinh ra này mạnh hơn loại lúc trước nhiều.
Thú hỏa tiến vào đan điền, một sức mạnh nóng bức bao phủ toàn thân.
Tiếng xương cốt va chạm vang lên, thú hỏa thêm thiên lôi, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh phối hợp Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Luyện thể bằng cái này thì đúng là quá bá đạo.
Hắn cầm lấy Chân Nguyên đan, đầu tiên là ngửi trước rồi mới liếm nhẹ thử xem.
Ừm, mùi ngọt nhẹ, thấm tận tâm can.
Đan dược đi vào trong cơ thể liền hòa tan, một cảm giác thanh mát bao phủ toàn thân.
Nơi sảng khoái nhất chính là tinh thần.
Vốn dĩ đầu hắn đang đau nhức, khi ăn xong Chân Nguyên đan thì cả người liền thoải mái, tinh thần sảng khoái, vẻ mặt tươi tỉnh.
Tinh thần có sự lột xác.
Lúc này, nếu như tiếp tục tôi luyện binh khí thì sẽ kéo dài được càng lâu hơn.
“Rảnh rỗi thì đến Tài Mãn lâu chút vậy”.
Triệu
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.