Vô Thượng Luân Hồi

Chương 390: “ta Mà Có Sư Phụ Như Thế Thì Tốt Biết Mấy”






Mới sáng sớm mà sân nhà đã náo nhiệt, mọi người đều vây lấy Triệu Bân.
“Cánh tay trái của ngươi…”
“Cụt cũng hai tháng rồi mà vẫn có thể mọc ra được sao?”
“Thật lạ kỳ!”
Không chỉ có nhóc ham tiền và tên mập mà đến cả mấy người lão Huyền Đạo cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
“Là sư phụ đã nối lại cho ta!”
Gặp những tình huống thế này thì Triệu Bân luôn lôi sư phụ của mình vào.
Chẳng vì điều gì cả, chỉ là muốn tâng bốc sư tôn của mình thôi.
Đương nhiên cũng là để hù dọa người khác.

Đúng thật là vậy, khi hắn nhắc đến sư tôn thì mọi người đều chậc lưỡi, đệ nhất thiên hạ Hồng Uyên đúng thật là không ngoa, có năng lực siêu phàm thật sự, vậy mà cũng có thể nối lại được!
Người vui mừng nhất chính là Triệu Uyên.
Lúc ông ấy gặp lại Triệu Bân thì lại càng vui mừng gấp bội, nói sao cũng muốn đích thân đến cảm tạ Hồng Uyên.
Lần trước người ta đến, ông ấy phải bảo vệ vợ mình ở địa cung nên vẫn chưa đi được.
“Ta mà có sư phụ như thế thì tốt biết mấy”.
Tên mập chậc lưỡi xuýt xoa, có sư phụ là thiên hạ đệ nhất thật tuyệt.
“Thiếu chủ, các chủ Đấu Giá các có lời mời ạ!”
Lúc họ đang nói chuyện, có một thị vệ của nhà họ Triệu chạy lúp xúp tới.
“Được!”
Triệu Bân nhanh chóng quay người rời đi.
Theo hắn thấy thì chắc là lão Huyền Không đã tìm ra được tin tức về hoa Hồn Linh rồi, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.
“Đi đây!”
Lão Huyền Đạo vươn eo đầy mệt mỏi, mặc dù là trưởng lão danh dự của nhà họ Triệu nhưng ông ta cũng không định ở lại đó lâu, còn có cả mấy người lão mập, bọn họ cũng kéo nhau rời đi.
Nói thật lòng thì sống ở cửa hàng binh khí vẫn thoải mái, tự tại hơn.
Có điều, nếu Triệu Bân gặp khó khăn thì bọn họ vẫn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bây giờ xem ra tình hình ở nhà họ Triệu cũng đã ổn định rồi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.