Vô Thượng Luân Hồi

Chương 383: Những Thứ Này Hắn Đã Chuẩn Bị Từ Trước






"Xin ra mắt Hồng Uyên tiền bối".
Một đám người ngày thường không có chút nào đáng tin cậy, giờ phút này ai cũng lộ ra vẻ cẩn trọng.
"Ha, tới rồi, để ta xem ngươi bắt đầu biểu diễn thế nào".
Tiểu Linh Lung tuy không nói, nhưng ánh mắt liếc xéo đã nói lên tất cả.
Chỉ cần liếc qua một cái thì cô ta biết ngay kẻ này là Triệu Bân.
Bởi vì cô ta có thiên nhãn, không giống với người thường.
Đã nói mà! Tên nhóc này chắc chắn không biết an phận.
Có thể bắt chước khí thế của cảnh giới Thiên Võ, đây cũng chính là bản lĩnh thông thiên, liền có thể dựa vào danh tiếng của sư phụ cô ta đi lừa gạt khắp nơi, hơn nữa, chắc chắn hắn không chỉ làm chuyện này một lần.
Một điểm này, chỉ cần nhìn vào thần thái của mọi người liền có thể nhìn ra.

Buồn cười là đám nhóc con và đám lão già này cho đến nay vẫn chưa hề hay biết gì, nếu như cô ta vạch trần mọi chuyện tại chỗ, thì nơi này hẳn sẽ rất náo nhiệt.
"Tiền bối, hỏa diễm mà người muốn".
"Tiền bối, ngọc Viêm Linh mà người muốn".
"Tiền bối, lôi điện mà người muốn".
Tuồng kịch khai diễn, cũng đã tới lúc giao công.
Ai nấy đều rất hiểu chuyện, hiếm khi mới có dịp vinh hạnh được nói chuyện với Hồng Uyên, vậy nên phải cố gắng tạo ra cảm giác tồn tại.
Triệu Bân đã nói rồi, sư phụ của hắn ra tay rất rộng rãi.
Người ta là nhân vật đệ nhất thiên hạ mà! Chắc chắn là phải phóng khoáng, mỗi lần ra tay cũng phải mạnh hơn người.
"Có lòng quá".

Triệu Bân ôn hòa cười một tiếng, phất tay áo thu hết đống bảo bối vừa được dâng lên.
Bày ra nhiều chuyện như vậy, chính là muốn đợi tới ngày thu công mà.
"Ngồi một chỗ cũng có thể thu được bảo bối, chậc chậc!"
Tiểu Linh Lung nhìn thấy vậy, trong lòng tặc lưỡi không dứt, kẻ mạo danh thần thánh, đi lừa gạt khắp thiên hạ cũng không sợ.
Hơn nữa, kỹ thuật diễn xuất của kẻ này đúng là không tầm thường.
Hù dọa người khác mà mặt không đỏ, hô hấp bình tĩnh lạ thường.
Một khi thần diễn xuất đã nhập vào, thì người thân cũng không nhận.
"Đã hao tâm phí sức của các ngươi, lão phu cũng sẽ không lấy không của các ngươi".
Triệu Bân cười nói, lại phất tay áo, mấy cuốn sách cổ bay ra ngoài.
Những thứ này hắn đã chuẩn bị từ trước.
Mọi người nhanh chóng nhận lấy, mở ra nhìn rồi ngay lập tức cảm thán: đây là bí tịch!
"Tên nhóc này lấy đâu ra nhiều bí tịch như vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.