Vô Thượng Luân Hồi

Chương 324: “ầy Đúng Là Không Biết Nhìn Hàng Mà!”






Triệu Bân khẽ kêu lên một tiếng, không phải hắn phát hiện ra bảo bối mà là gặp được người quen.
Đó là lão Vong Cổ.
Người của phủ thành chủ cũng mò đến đây, đi lướt qua hắn nhưng không phát giác ra.
Triệu Bân nhúc nhích mũi.
Giây phút đi lướt qua người đó, hắn đã ngửi thấy mùi lửa trên người lão Vong Cổ, vậy có nghĩa là trên người lão Vong Cổ có lửa.
Chắc là lão ta đã dùng phương pháp đặc biệt để phong ấn, chắc chắn đó là thú hỏa, cấp bậc cũng không phải nhỏ.
Chính vì không để ở đan điền nên hắn mới có thể thấp thoáng cảm nhận được.
Nếu như đặt ở đan điền thì phải quan sát khuôn mặt, nếu như chủ nhân có ý che giấu thì sẽ rất khó nhìn ra được.
“Tìm thay cho Dương Hùng sao?”
Triệu Bân thầm nói trong bụng: Tìm giúp cho Dương Hùng tức là tìm giúp cho lão Huyền Đạo và lão mập - tìm giúp cho lão Huyền Đạo và lão mập tức là tìm giúp cho Đại Hạ Hồng Uyên - tìm giúp cho Đại Hạ Hồng Uyên tức là tìm giúp cho Triệu Bân hắn rồi.

Ừm, nghĩ như thế không sai.
Nếu là như vậy thì không lâu nữa hắn sẽ có thể có được một ngọn lửa, tên tuổi của Hồng Uyên hữu dụng thật.
Lúc hắn đang đi thì đột nhiên nhìn thấy một tia sáng chói mắt màu vàng kim.
Triệu Bân bất giác liếc mắt, nhìn sang sạp hàng bên cạnh ở cách đó không xa.
Luồng ánh sáng vàng kim đó đã phát ra từ bên đó.
Có lẽ vì trong đêm tối nên ánh sáng vàng kim đó trở nên sáng hơn, nên mới chói mắt.
“Kim Tinh Huyền Thiết à?”
Triệu Bân bước nhanh mấy bước, đấy là huyền thiết quý hiếm, là vật liệu tốt để luyện khí đấy, trên thị trường không có bán đâu.
Dù cho là có thì cũng đã bị người ta mua hết từ lâu rồi, nó tốt hơn tử huyền thiết nhiều, không ngờ lại có thể gặp được nó ở đây.
Hắn rất háo hức.

Lúc hắn đến sạp hàng thì lập tức cầm miếng sắt màu vàng kim đó lên, hình thù của nó không giống ai, to bằng nắm đấm của người trưởng thành, nặng một cách lạ thường, sáng lấp lánh.
“Kim Tinh Huyền Thiết chỉ có một viên duy nhất đó thôi”.
“Sắp dọn hàng rồi, nếu tiểu hữu muốn mua thì lão phu sẽ bán rẻ cho!”
“Qua thôn này thì không còn hàng nào như vậy nữa đâu”.
Người nói chuyện là chủ của sạp hàng, ông ta là một ông lão râu bạc, trong tay đang cầm một quyển sách cổ, nhàn nhã lật xem, nhìn phong thái của ông ta thì chắc là cấp Huyền Dương đỉnh cao.
“Kim Tinh Huyền Thiết này của ông không tốt lắm đâu!”
Triệu Bân bất giác bĩu môi.
Mẹ kiếp, uổng công mừng rỡ hà! Đã nói mà, một viên Kim Tinh Huyền Thiết như thế, đặt ở đây mà không có ai hỏi đến, hóa ra là đồ giả, nếu không đến gần nghiên cứu thì sẽ không thể nào nhìn ra được, ánh sáng vàng kim đó thật sự rất chói mắt.
“Ầy, đúng là không biết nhìn hàng mà!”
Lão đạo râu trắng thở dài một tiếng, bị người khác vạch trần, lão ta cũng có chút lúng túng, nếu như có một khối Kim Tinh Huyền Thiết, thì chỉ có quỷ mới muốn đem ra bán, để đó còn có thể lừa gạt được hết người này đến người kia mà! Ngày thường lão ta đều làm như vậy cả.
Còn chưa nói đến, thật ra có rất nhiều người không có mắt nhìn hàng, khiến cho lão ta kiếm được không ít.
Đáng tiếc, hôm nay lão ta lại đụng phải chuyên gia.
"Cực Lạc tán mới ra lò, chi bằng...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.