Vô Thượng Luân Hồi

Chương 321: Có Trời Mới Biết






Bên này, Triệu Bân đã quét sạch không còn một mống, sau đó lại trốn vào lòng đất, lấy ra một xấp bùa nổ liên tục chôn xuống đất, muốn tìm một cơ hội thích hợp để khai nổ.
Mà đây cũng chỉ là bước mở đầu.
Vương gia chú trọng vào dược liệu, cho nên cũng không chỉ có một cửa hàng này.
Chỉ có điều, cửa hàng khác không hề treo bảng hiệu của Vương gia, thế nhưng đều là sản nghiệp của Vương gia cả.
Điều này hắn nghe được khi còn là thiếu chủ Triệu gia.
Hắn đã biết như thế thì làm sao có thể bỏ qua được.
Không làm ngươi đổ máu một chút thì ngươi không chịu nhớ lâu.
Ăn trộm, hắn vô cùng chuyên nghiệp.
Quầy thuốc thứ hai, hắn cũng quét sạch không còn thứ gì.
Cũng như quầy thuốc thứ nhất, hắn cũng chôn lại dưới đất rất nhiều bùa nổ.

Tới khuya hắn mới trở về cửa hàng binh khí.
Khóa chặt cửa phòng, hắn kiểm lại chiến lợi phẩm, mấy thứ như linh dịch hắn đều rót vào hồ lô tím vàng, còn đan dược hắn trộm được chừng hơn mấy chục cân, sau này trong một khoảng thời gian dài hắn cũng không cần mua thêm nữa.
Những thứ còn lại chính là dược thảo.
Không thiếu dược thảo trân quý, hắn đều giữ lại cho mình dùng, đợi hắn dung hợp ra thiên hỏa, đợi hắn trở thành luyện đan sư, thì những thứ dược thảo này đều là nguyên liệu cần thiết cho việc luyện đan, chuẩn bị trước cũng tốt.
"Tú Nhi, truyền bùa lôi quang cho ta đi!"
Triệu Bân cười ha hả, bùa chú đó rất hiếm, so với pháo lôi quang còn bá đạo hơn rất nhiều, ngày sau hắn sẽ dùng nó để đối phó Vương Dương.
Ông!
Tâm tình của Nguyệt Thần hôm nay không tệ, tùy ý phất tay, từng phiến chữ vàng hiện ra, lại tự mang đồ văn, đó chính là cách vẽ bùa lôi quang, bàn về lực công kích thì bùa này không thể so với bùa nổ, nhưng trong thời khắc mấu chốt thì nó dễ sử dụng để chạy trốn hơn so với bùa nổ.
"Có sư phụ thật tốt".
Triệu Bân rất vui vẻ lấy đạo cụ vẽ bùa ra.

Trong lĩnh vực này, thành tựu của hắn đúng là không hề nhỏ, trên toàn bộ phàm giới cũng chỉ có duy nhất một mình hắn có thể vẽ liền một mạch khi vừa mới học qua cách vẽ bùa, thiên phú của hắn đúng là số một, vẽ bùa lôi quang đối với hắn mà nói cũng không có gì khó khăn, một khi bắt đầu vẽ liền có thể vẽ một mạch không dứt, vẽ ra cả một xấp bùa, bùa chú thực dụng mà, bình thường hắn cũng phải sử dụng nhiều, thời khắc mấu chốt có thể dùng nó để bảo toàn tính mạng.
"Còn có bùa chú gì, cô truyền hết cho ta luôn đi!"
Triệu Bân một bên vẽ bùa, một bên lại ha hả cười nói.
Nguyệt Thần không phản ứng, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Triệu Bân kêu gào mấy lần cũng không có ai đáp lại, khiến cho hắn cũng cảm thấy rất lúng túng.
"Đáng chết".
Hôm sau, sắc trời còn chưa sáng thì mọi người đã nghe thấy thanh âm của ai đó đang tức giận gầm lên.
Thanh âm đó truyền tới từ quầy thuốc của Vương gia.
Lúc Triệu Bân đến nơi, đã có không ít người tụ tập đứng xem, chỉ chỉ trỏ trỏ chỗ quầy thuốc, người ra kẻ vào nhốn nháo, phần đông đều là người của Vương gia, giống như đang cố gắng tìm ra đầu mối, nhìn xuyên qua đám người, Triệu Bân trông thấy gia chủ Vương gia Vương Liêu, còn có thiếu chủ Vương gia Vương Dương, sắc mặt của ai cũng khó coi, mấy trưởng lão cũng đang nóng nảy đứng văng tục.
"Quét sạch không còn một mống, không chừa lại gì cả!"
"Lại là Cô Lang dạ hành sao? Yên ắng nhiều ngày, nay lại chạy ra gây án?"
"Có trời mới biết".
Tiếng bàn tán nổ ra rất nhiều, người ta đến xem náo nhiệt mà, không ồn ào mới lạ!
Có không ít người đang cười trên sự đau khổ của người khác, đều là những người có thù với gia tộc này.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.