Vô Thượng Luân Hồi

Chương 316: “thật Là Một Công Pháp Kỳ Lạ!”






Mà mấy người này chính là mấy người bị thua tiền, họ đã cược hết cả gia sản nên trên người họ ngoài cái quần lót đó ra thì không còn sót lại gì nữa, đến cả ăn cơm cũng còn là một vấn đề.
Lúc Triệu Bân xuất hiện trở lại thì đã là lúc đến nhà cuối cùng rồi.
Nhìn mấy lốc ngân phiếu trong túi càn khôn thì thấy rất sảng khoái, đặt nhỏ ăn lớn, hắn mới là người thắng đậm nhất, mới ra ngoài một chuyến thôi mà đã có hơn một trăm vạn rồi.
Đó là một khối tài sản khổng lồ đấy.
Việc tu luyện rất tốn kém, giờ có nhiều tiền thế này, cũng đủ cho hắn tiêu xài đến mấy năm.
“Sắp đến rồi!”
Triệu Bân nhìn bầu trời, thời hạn ba tháng đã sắp hết, cuối cùng thì hắn cũng có thể quay trở về sau thời gian bị đày ra khỏi gia tộc rồi.

Hắn sẽ giành lại hết tất cả những thứ thuộc về Triệu Bân hắn, không thiếu một thứ nào, bao gồm cả thể diện của cha hắn và danh tiếng của nhà họ Triệu, giành lại một cách đường đường chính chính với tư thế hiên ngang nhất.
Nửa đêm, Triệu Bân mới trở lại cửa hàng binh khí.
Mấy ngày hôm sau rất ít khi nhìn thấy bóng dáng hắn, gần như hôm nào hắn cũng trốn trong phòng vẽ bùa.
Chỉ có thể trách ông trời vì không thể thấy ánh mặt trời đâu.
Hôm nay là một ngoại lệ, ánh mặt trời chói chang, khi một đám trẻ nhỏ đang vui đùa dưới bóng cây thì hắn đứng ngẩn ra trong vườn, ngẩng đầu nhìn lên trời, chính xác hơn thì là đang nhìn mặt trời, luyện mắt là một kỹ thuật không thể bỏ bê.
“Đang nhìn cái gì thế?”
Không ít người ngẩng đầu nhìn, chẳng lẽ có ngân lượng rơi từ trên trời xuống sao?
“Thật là một công pháp kỳ lạ!”
“Nhìn chằm chằm mặt trời như vậy, chắc đang luyện đồng tử đúng không?”
“Có khi là bí thuật Đại Hạ Hồng Uyên truyền lại!”
Lão Huyền Đạo và lão mập lẩm bẩm, đều là người ở cảnh giới Địa Tạng, tự họ có tầm nhìn của riêng mình, cộng thêm cả hiểu biết của họ đối với Triệu Bân thì thằng nhóc đó cũng không nhàn rỗi như vậy, chắc chắn hắn đang tu luyện, có một bộ công pháp kỳ quái như vậy, nó sẽ âm thầm vận hành.
Dựa theo kinh nghiệm của cả hai, cũng không thể nhìn ra nguồn gốc, chỉ biết rằng bộ công pháp này không phải là thứ huyền diệu bình thường.
Khô Sơn cũng có mặt ở đó, khẽ nhíu đầu mày lại.
Thiếu chủ của Triệu gia quả đúng là một người kỳ lạ, đến cả tu luyện cũng khác với ông ta, khí huyết dồi dào như vậy, không phải là điều mà kẻ cùng cấp bậc có thể sánh bằng, mặc dù không có huyết mạch đặc biệt gì, nhưng khí súc tích không phải bình thường, rốt cuộc là sư phụ nào, có thể dạy dỗ được đồ nhi thiên tài như vậy, và cả luyện khí thuật kia, hắn học từ ai?
Đến khi sắc trời dần tối, Triệu Bân mới nhắm mắt lại.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không thể tự mình luyện thiên nhãn được, nhưng tầm mắt thì có vẻ được nâng lên.
Phải đợi tới ngày cực dương trăm năm một lần.
Nguyệt Thần đã nói rồi, có thể luyện được thiên nhãn hay không thì gần như đều phụ thuộc vào hôm ấy.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.