Vô Thượng Luân Hồi

Chương 295: Nhuệ Khí Giấu Bên Trong Sao






Đây cũng là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, có điều Khô Sơn rất thành thạo, thú hỏa đã trở thành một chiếc búa sắt, một chiếc búa sắt hư ảo, do ngọn lửa biến hóa, nện lên thanh kim đao hết lần này đến lần khác.
Càng lớn tuổi, tinh thần của con người ta lại càng tốt hơn bội phần.
Chủ yếu là có tiền đặt cược, mà sau cuộc tỉ thí này, ông ta sẽ gặt hái được không ít, ông ta càng muốn càng hăng hái, chiếc búa được ngọn lửa hóa thành cũng gõ nhịp nhàng “bang bang”, chỉ muốn luyện thành binh khí càng nhanh càng tốt, để liều đấu càng nhanh càng tốt, rồi sau đó, chỉ cần ngồi yên thu chiến lợi phẩm.
Coong!
Một tiếng coong vang lên, lửa trong lò của Triệu Bân cũng tản ra.
Chính là một thanh kiếm màu đen.

Binh khí của hắn ra lò, không có động tĩnh gì to lớn, mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ tiếng kiếm ra thì không còn thứ gì khác nữa, ngay cả ánh kiếm hay kiếm khí cũng đều không có, bất kì ai nhìn thấy, cũng đều cho rằng đó chỉ là một thanh kiếm “bán thành phẩm”, hơn nữa, còn rất tầm thường vô dụng.
“Có vậy thôi sao?”
“Luyện khí sư của cảnh giới Chân Linh, cũng chỉ có chút đạo hạnh này thôi sao.”
“Vẻ ngoài chả ra làm sao cả!”
“Ngươi nói xem, vật liệu được chọn giống nhau, tại sao thứ mà Khô Sơn luyện ra là một thanh đao màu vàng kim, còn thứ mà Triệu Bân luyện ra lại là một thanh kiếm màu đen, rốt cuộc là cớ làm sao chứ!”
“Tỷ lệ của các vật liệu khác nhau, màu sắc ắt cũng sẽ có sự khác biệt”.
“Không quan trọng, quan trọng là Triệu Bân sắp thua rồi, chờ hốt tiền thôi”.

“Biết trước thì đã đặt cược cho Khô Sơn rồi!”
Hầu hết các khán giả đã đứng dậy, hai luyện khí sư đều đã đúc ra binh khí, một đao - một kiếm, tạo thành sự tương phản rõ rệt: một cái tỏa ra ánh vàng kim lấp lánh, một cái lại đen sì như củ tam thất, chỉ có kẻ não bị úng nước, mới không biết cái nào yếu, cái nào mạnh.
“Ta đã đề cao ngươi quá rồi!”
Ánh mắt Khô Sơn tràn đầy sự khinh thường, cũng không thèm nhìn thanh kiếm đen không thể đen hơn được nữa kia, vẻ ngoài vô cùng khó coi, làm sao có thể so với kim đao của ông ta, binh khí của ông ta mới là tốt nhất.
“Ổn rồi!”
Liễu Thương Không vừa cười vừa vuốt râu, trận đấu luyện khí này thì cửa hàng binh khí của Triệu gia, 30 vạn lượng bạc, cộng với sấm sét,… tất cả tiền đặt cược, đều đã thuộc về Liễu gia rồi, lão ta đang ngẫm nghĩ, lúc tới Triệu gia chở ngân lượng, nên phái mấy cỗ xe ngựa tới đây!
“Nhuệ khí giấu bên trong sao?”
Lão mập lẩm bẩm một tiếng, ngắm thanh kiếm đen của Triệu Bân, sau khi nhìn tới nhìn lui, chẳng phát hiện có gì đặc biệt cả, chỉ là một thanh kiếm bình thường, hơn nữa còn đen kìn kịt.
“Khô Sơn sắp thua rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.