Vô Thượng Luân Hồi

Chương 281: “đệch Ngươi Đỉnh Thế”






“Ta đặt cược hết mọi thứ trong nhà rồi”.
“Ta còn để lại một khối nguyên bảo”.
Vừa bước vào, Triệu Bân đã nhìn thấy hai người quen: tên mập và nhóc ham tiền, cả hai đều sử dụng thuật biến thân, đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhưng Triệu Bân lại nhìn ra hết, mặc dù thiên nhãn chưa thành nhưng hắn đã luyện được ánh mắt, mấy thuật biến thân cấp thấp như này, chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu.
Nếu Chư Cát Huyền Đạo biến thân thì không cần nhắc đến nữa.
“Nào, cược lớn thì đền lớn”.
Sòng bạc rất náo nhiệt, các bàn cược trong sòng bạc đều đang hoạt động hết công suất, mà các nhà cái của mỗi bàn cũng hò hét rất to.
Ván cược cho trận quyết đấu của luyện khí sư này có thể lấy được nhiều lợi nhuận.
“Một đền chín, này là không đánh giá cao Triệu gia à?”
“Khô Sơn là luyện khí sư do gia tộc lớn mời đến, tu vi Huyền Dương đỉnh cao.
Còn bên Triệu gia, đã bị chèn ép mấy ngày rồi cũng không dám xuất đầu lộ diện, chắc chắn là sợ Khô Sơn rồi.
Nếu có chút đạo hạnh thì không đến nỗi thê thảm như thế”.

“Nói thế cũng đúng”.
Những người đặt cược này đều là chuyên gia phân tích, còn đặt một đống ngân lượng.
Triệu Bân chen vào xem.
Khoan nói, bên Triệu gia đúng là chỉ có mấy người đặt cược, nhìn sang Liễu gia mà xem, ngân lượng đã chất thành đống như núi.
Đừng nói là một đền chín, dù một đền hai mươi cũng có nữa là, nhưng dù thắng hay thua thì chênh lệch số ngân lượng đặt cược đều vào túi nhà cái, người ta chắc chắn không bao giờ thua.
Nếu đặt cược với số tiền lớn thì chỉ riêng tiền hoa hồng thôi đã là một số tiền lớn rồi, nhà cái cũng không ngu mà.
“Cơ hội tốt để kiếm tiền”.
Triệu Bân sờ túi tiền, sau đó quăng một xấp ngân phiếu ra, giá trị ngân phiếu cũng phải lên tới một vạn lượng.
Mấy người xung quanh đều trố mắt nhìn, một là vì ngân lượng nhiều quá, hai là vì một vạn này đặt hết cho Triệu gia, từ lúc đặt cược đến giờ đây, đây là người đặt lớn nhất.
Tiếc là không ai có thể nhìn thấu được tôn vinh của Triệu Bân.
“Này, cầm thẻ bài đi!”, nhà cái vui vẻ bật cười, sau đó nhanh chóng ghi chép lại rồi đưa một một tấm thẻ ngọc cho hắn.

Thẻ bài này được đặc chế nên khó làm giả được.
Nếu thắng thì có thể cầm thẻ bài này đi nhận tiền, còn thua thì đến chỗ nào mát đợi đi.
“Một vạn lượng, thằng nhãi này chơi lớn đấy”.
“Chắc não bị úng nước rồi, nếu Triệu gia thắng thì ông đây ăn phân ngay”.
“Đệch, ngươi đỉnh thế”.
Mọi người đều đang xì xào bàn tán, xấp ngân phiếu khá lớn đã tạo nên sóng gió.
Triệu Bân không nói gì mà cầm thẻ bài xoay người rời đi.
Tiền mà! Hắn còn có, hắn muốn đặt thêm một sòng nữa.
Sòng bạc còn rất nhiều, chỗ nào hắn cũng đặt cược một ít ngân lượng, nếu thắng thật thì xem như phát tài.
Hôm nay hắn không làm gì cả, chỉ đi loanh quanh mấy sòng bạc.
Tất nhiên hắn cũng gặp được không ít người quen như quản sự Liễu gia, Vương Đức, Vương Dương.
Họ đều thần bí lúc ẩn lúc hiện ở các sòng lớn, gần như đều áp cho Liễu gia.
Có rất nhiều người muốn trở nên phất nhanh chỉ trong một đêm.
Hắn nhìn thấy trên mấy chiếu bạc không chỉ có ngân lượng mà còn có giấy thế chấp nhà đất, đâu đâu cũng thấy cược binh khí và vật bảo gia truyền, cược cả bản thân.
Cứ đợi đi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.