Vô Thượng Luân Hồi

Chương 271: “không Có Bạc Mà Muốn Có Lửa Sao”






Bọn họ chuyên đào mộ tổ tiên của người ta, tên nào tên nấy đều thất đức như nhau
“Này, còn một người đang bị treo ở đây này!”
Mặt thằng nhóc tóc tím tối sầm, nó đang muốn nói với Triệu Bân là: Hai lão già này đã đánh ta, ta không mong bọn họ thả ta xuống, nhưng sao ngươi cũng vờ như không thấy thế? Quá đáng rồi đấy nhé! Tộc xác chết gì chứ? Vua Âm Nguyệt gì chứ? Ta đều không quan tâm, mau thả ta xuống đi.
“Sư tôn lại bế quan rồi!”
“Trước khi bế quan còn bảo ta tìm lửa, càng nhiều càng tốt!”
“Không biết hai vị có biết ở đâu có hay không?”
Triệu Bân vừa nói vừa tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, hắn giải thích chi tiết hơn, cái gì cũng lôi sư phụ vào nhưng thật ra chỉ là muốn tìm lửa để nhanh chóng luyện ra thiên hỏa thôi.
Nguyệt Thần đã nói rồi, khi nào luyện được thiên hỏa thì cô ta sẽ dạy thuật luyện đan cho hắn.
Luyện đan sư rất có tiếng.
Về phần ánh mắt của thằng nhóc tóc tím thì hắn cứ xem như không nhìn thấy.

Treo trên đó rất ổn mà, nhìn rất sướng mắt.
Theo lời của Tú Nhi thì đó cũng là một kiểu tu hành khác.
Ừ, bà đây sẽ nói như thế đấy!
Nguyệt Thần lại liếc Triệu Bân một cái, đợi đến khi cô ta quay về lại thể xác thì hắn nhất định sẽ treo cô ta lên cây, phơi một trăm năm.
Tu hành à, ta sẽ cho cô từ từ tu hành nhá!
“Có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói!”
“Đưa bạc cho ta thì lát nữa ta sẽ giúp ngươi tìm, đảm bảo là hàng tốt!”
“Yên tâm, giá cả công bằng!”
Hai lão già đều ngồi xếp bằng, mỗi người một câu giống như đang diễn khúc nghệ, khó khăn lắm mới tóm được một tên đệ tử hoàng tộc, họ phải mồi cho bằng sạch, có tìm được lửa hay không thì khoan hãy tính, lấy tiền trước mới là chuyện quan trọng.
“Không có tiền!”, Triệu Bân vuốt mũi.

“Sư phụ ngươi là Đại Hạ Hồng Uyên mà.
Má ơi, thế mà ngươi lại nói với ta là ngươi không có tiền sao?”
“Thật sự không có!”
“Không có bạc mà muốn có lửa sao?”
“Sư phụ cũng có nói, ai tìm được lửa sẽ ghi công cho người đó, sau này sẽ có thưởng!”, Triệu Bân rất nhiều trò, nhắc cái tên Đại Hạ Hồng Uyên thôi là đã hữu dụng hơn cả tiền bạc, phần thưởng của cao thủ cấp Thiên Võ đáng giá hơn bạc nhiều.
“Ừ, vậy thì còn nghe được”.
Hai lão già, kẻ tung người hứng, không nói nhiều nữa mà vuốt râu, nghĩ thầm trong bụng là nên đi đâu tìm lửa, hoàn thành nhiệm vụ để lĩnh công đây, cao thủ cảnh giới Thiên Võ không phải người keo kiệt.
Giống như những gì Triệu Bân dự tính, nhắc đến sư phụ thì còn hữu dụng hơn cả bạc.
Tiền ấy mà, đương nhiên là hắn có, nhưng mà mình tự giữ vẫn hay hơn.
Có người giúp mình tìm đương nhiên là tốt nhất rồi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.