Vô Thượng Luân Hồi

Chương 227: “cô Nhóc Này Không Tệ!”






Triệu Bân khẽ kéo khóe miệng, Nguyệt Thần niệm chú, quả đúng là khiến người khác kinh ngạc.
“Cái này còn dễ sử dụng hơn đan Địa Tạng!”
Tên mập nhoẻn miệng cười, mắt của nhóc hám tiền cũng sáng lên, thật đúng là biến thứ mục nát thành cái thần kỳ.
Đại Hạ Hồng Uyên quả nhiên không phụ cái danh đệ nhất thiên hạ, chỉ cần giác ngộ thứ này, đã trở thành người mà ông nội không thể so sánh, đáng sợ quá.
Rắc!
Giữa những tiếng thảng thốt ngạc nhiên, Chư Cát Huyền Đạo cũng thăng cấp lên cảnh giới Địa Tạng.
Lão già này cũng rất có thiên phú.
Lại thêm một người nữa thăng cấp cảnh giới Địa Tạng, cảm giác này thật sự rất kích động! Mọi người thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy Triệu Bân.
“Sao ta lại không may mắn thế chứ!”
Lão mập ho khan một tiếng, Tử Linh và lão Huyền Không cũng lộ ra vẻ khó xử.
Ba người thì quên đi!
Trong lòng Triệu Bân thầm nghĩ, đều đã là cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao rồi, nếu tiến lên thêm cấp nữa thì sẽ thành Thiên Võ, nếu như có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta luyện tập, hắn cứ nói nhảm vài câu vô nghĩa như vậy
Không thể phủ nhận, giả vờ kiểu này không tệ!
Sau một loạt các thao tác lần này, chắc rằng sẽ không có ai dám hoài nghi nữa, tốt hơn so với cách ban tặng nhiều bảo bối, thật ra cũng chính vì vậy nên trong lòng mấy người có tuổi mới sợ hãi.
“Đến đây đến đây!”
Khi mọi người lơ đãng, thằng nhóc tóc tím đã vui vẻ quay trở lại, vật mà Triệu Bân giao phó, nó đã mua xong, hơn nữa, còn mua được cả đôi.
Đến tận lúc đó, Triệu Bân mới đứng dậy.
Tử Linh cũng hiểu chuyện, sớm đã triệu hồi bạch hạc để Triệu Bân bước lên.
Bạch hạc giương cánh, chở hai người bay lên trời.
“Cung tiễn tiền bối!”
Phía dưới, dù là lão giả hay tiểu bối thì đều chắp tay cúi người, thanh âm vang dội.
“Đúng là có tạo hóa, quá may mắn!”
Dương Hùng không ngừng cười ha hả, đúng là không uổng công mà! Lão ta đã kẹt ở cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao nhiều năm, đẩy một phát thì đột phá ngay.
Chư Cát Huyền Đạo bên cạnh lão ta cũng mặt mày hớn hở, được Thiên Võ chỉ điểm thì vinh hạnh nào sánh bằng được nữa, nếu như tu luyện công pháp hoàn chỉnh, há chẳng phải ông ta sẽ cất cánh đầy xán lạn sao, tiền đồ của ông ta sẽ tươi sáng.
“Lão phu rất khó chịu!”
Lão mập liếc qua Dương Hùng và Chư Cát Huyền Đạo.
Lão phu cũng rất khó chịu!
Mặc dù lão Huyền Không chẳng nói lời nào, nhưng vẻ mặt và bộ dáng kia lại đang thể hiện ý tứ như thế.“Khó chịu cũng tự mình ôm đi”.
Chư Cát Huyền Đạo ôm công pháp, chạy thẳng về phòng, Dương Hùng cũng quay người rời đi, tiến vào cảnh giới Địa Tạng, lão ta phải củng cố cảnh giới mới được.
Tiền đồ tương lai của lão ta càng xán lạn, tất cả điều này đều nhờ công lao của Triệu Bân, sau này lão ta phải qua lại với Triệu gia nhiều hơn, một Triệu Bân thì không tính là gì nhưng một Đại Hạ Hồng Uyên thì cũng đủ đáng sợ.
Có lẽ lão Huyền Không cũng nghĩ như vậy.
Gần đây, Triệu gia rơi vào tình cảnh khá tồi tệ, phải âm thầm giúp một tay.
“Giống như nằm mơ vậy!”
Tất cả mọi người, đầu vẫn ngẩng lên nhìn không trung, có lẽ vẫn chưa thỏa mãn.
“Đến giờ ta vẫn chưa thấy Triệu Bân”.
“Thằng nhóc đó còn xuất quỷ nhập thần hơn sư phụ của hắn!”
“Đến bao giờ mới được gặp Thiên Võ đây?”
Không ít người bàn tán, một lúc lâu sau mới tản ra, cũng có rất nhiều người tặc lưỡi thổn thức.
“Chuyện này, phải giữ kín như bưng đấy!”
Trong phòng vang lên tiếng nói của Chư Cát Huyền Đạo, giọng điệu rất uy nghiêm.
Lão ta nói như thế là đang dặn dò mọi người, Đại Hạ Hồng Uyên là cảnh giới Thiên Võ, không muốn bị người đời biết, cho nên phải giấu chuyện này.
“Ngươi tưởng rằng đây là lần đầu tiên chúng ta làm chuyện này sao?”
Thằng nhóc tóc tím vẫy vẫy tay, cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
“Sau khi ngươi đi, lão tiền bối đã thưởng bảo bối, ai cũng có phần!”
Trước khi Xích Yên rời đi, cô ta còn trừng mắt với thằng nhóc tóc tím.
Xong việc còn lắc mấy tấm bùa trong tay, gồm có bùa định thân, bùa tốc hành.
“Làm thế nào giờ? Muốn ngứa mỏ quá!”
Khuôn mặt của thằng nhóc tóc tím bỗng nhiên đen lại, cái tên này, đợi ta vào rồi thưởng chứ! Tốt xấu gì ta cũng là người chạy việc cho mà, thế nào chả vớ bở được chút.
Ở phía bên này, bạch hạc đã bay ra khỏi thành Vong Cổ.
Tử Linh khẽ khàng đứng dậy, không dám cử động nhiều, hơn nữa bà ta còn rất kính cẩn, thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Bân, vị bên cạnh bà ta chính là Đại Hạ Hồng Uyên đó!
Triệu Bân bình tĩnh, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lúc ẩn lúc hiện.
Mặt trời ngày hôm nay cũng rất gay gắt, hắn nhìn thẳng vào mặt trời.
Tử Linh giật mình, tự nhận là không làm được như thế.
Nhưng cảnh giới Thiên Võ không phải là điều mà bà ta có thể phỏng đoán.

Nhìn kim quang lấp lóe trong mắt đối phương, chắc hẳn đây một công pháp bá đạo, bá đạo đến mức có thể nhìn thẳng mặt trời.
“Cô nhóc này không tệ!”
Nguyệt Thần vươn eo, ngáp dài, cô gái mà cô ta nói chính là ám chỉ Tử Linh, trước cô gái đẹp như vậy, sao ngươi lại có thể lo luyện Thiên Nhãn chứ?
“Đừng quậy, hai chúng ta thuộc thế hệ khác nhau đó!”
Triệu Bân liếc nhìn Nguyệt Thần, hơn nữa, ta đã có thê tử rồi.
“Cua được nàng ấy, ta cho ngươi một bộ bí pháp!”
Nguyệt Thần mỉm cười.
Vẻ mặt kia chẳng khác nào biểu cảm của ông chú biến thái đang cầm cây kẹo lừa một cô bé, mà Triệu Bân chính là cô bé kia, Tốt xấu gì cũng là đồ nhi cô ta dạy dỗ, sao lại thật thà như vậy chứ? Nghiêm túc quá đáng hà!
“Không làm!”
Là thiếu chủ Triệu gia, nếu như nghiêm túc, hắn cũng khá ra dáng nhưng đây là người có cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao, cua người ta á? Sợ rằng hắn sẽ bị đánh chết mất, như thế khác nào chơi liều chứ!
Vẫn là câu nói đó, ta đã có thê tử của mình rồi!
“Nha đầu, mấy tuổi rồi? Đã có chồng chưa?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.