Vô Thượng Luân Hồi

Chương 223: Đúng Là Một Nhân Tài






Còn Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, Tử Linh, Xích Yên cùng với thằng nhóc tóc tím đều không thể nào ngủ được, tuy trong phòng đã tắt đèn, nhưng mấy người này đều đang hướng về phòng của Triệu Bân.
Tên nhóc đó nói sẽ cố gắng liên lạc với sư phụ.
Nói không chừng Đại Hạ Hồng Uyên thực sự sẽ đến, và bọn họ sẽ may mắn được gặp mặt.
Triệu Bân tất nhiên là biết được điều này.
Nói cách khác, chính là do Nguyệt Thần biết được, suy nghĩ của ai cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của thần, ai bảo Triệu Bân tạo nên danh tiếng quá lớn, cho nên tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy tiền bối một lần!
"Tú Nhi, có phải là ta đã chơi lớn quá rồi không?"
Triệu Bân ho khan một tiếng, hắn đã bốc phét quá nhiều, sợ là không thể nào xử lý những rắc rối sau này được.

Hừ!
Nguyệt Thần không đáp lời, chỉ phất tay biến ra một luồng sáng màu vàng.
Đó vẫn là những hàng chữ vàng, tự sắp xếp ngay ngắn bên trong ý thức của Triệu Bân.
"Bùa vãng sinh".
Triệu Bân ngẩng đầu lẩm bẩm đọc, đọc xong mới hiểu ra đây là một phương pháp vẽ bùa, so với bùa nổ, bùa tốc hành và bùa định thân thì loại bùa này cực kỳ rườm rà, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho hắn hoa cả mắt, có quá nhiều đường vân bên trên lá bùa.
"Dùng bùa này có thể cắt đứt triệu hoán", Nguyệt Thần nhàn nhạt nói.
“Hiểu rồi”, Triệu Bân nhỏ giọng nói, hai mắt sáng ngời.
Bên trên cách vẽ bùa vãng sinh đã có giới thiệu khá cặn kẽ.
Loại bùa này tuy không có tác dụng với người sống, nhưng đối với người chết thì rất hữu dụng, có thể che giấu âm khí, cũng có thể cắt đứt triệu hoán, mà năng lực lớn nhất chính là phong ấn, phong ấn người chết.
"Chín chín tám mươi mốt lá, vẽ đi!", Nguyệt Thần lười biếng lên tiếng.
“Được rồi”, Triệu Bân lập tức phất tay, đạo cụ và trang phục vẽ bùa hắn đều có đủ.
Đã nói mà! Nguyệt Thần sẽ không thấy chết mà không cứu.

Về phần tại sao phải vẽ chín chín tám mươi mốt lá bùa, điểm này thì hắn đã xem qua trong thiên thư huyền môn, con số này là con số cực hạn, có hàm chứa huyền cơ thần kỳ, Nguyệt Thần nói, chín lá bùa là một trận pháp, tám mươi mốt lá bùa tổng cộng hợp thành chín trận pháp, mới có thể phong ấn được vua Âm Nguyệt.
Không còn cách nào khác, ai bảo vua Âm Nguyệt có cảnh giới Thiên Võ chứ?
Sự tồn tại ở cấp bậc đó, cho dù đã nằm xuống dưới lòng đất thì vẫn là một sự tồn tại vô thượng, chứ đừng nói đến thi thể chôn cất trăm năm còn vướng vào thuật dưỡng thi, thi thể càng cổ xưa thì càng đáng sợ, nếu như thi biến thì thiên hạ sẽ đại loạn.
Bùa vãng sinh cực kỳ khó vẽ.
Cho dù Triệu Bân có thiên phú thì cũng phải thất bại nhiều lần, đúng như hắn đoán, những đường vân bên trên lá bùa nhiều không tưởng, rậm rạp chằng chịt, vừa nhìn đã cảm thấy đau đầu hoa mắt, đây không phải là thứ mà bùa nổ và bùa tốc hành có thể so sánh, có yêu cầu rất cao đối với tinh thần lực.
Cũng may, tinh thần của hắn đã lột xác võ hồn.
Thử tới lần thứ năm thì hắn mới vẽ ra được một lá bùa vãng sinh.
"Đúng là một món bùa chú huyền ảo".
Hai mắt của Triệu Bân sáng ngời, sau khi vẽ xong lá bùa thứ nhất, hắn dần dần hiểu được chân lý, cho nên những lá bùa sau hắn cũng không phải vẽ vất vả như vậy nữa, thủ pháp vẽ bùa tiến bộ không ít.

"Đúng là một nhân tài".
Nguyệt Thần cảm thán, năm xưa cô ta vẽ bùa vãng sinh cũng phải thử đến mấy chục lần mới vẽ được, xem ra tên này có thiên phú rất tốt, trong lĩnh vực này, cô ta tự nhận mình thật không bằng Triệu Bân.
"Vì sao chỉ phong ấn, tiêu hủy thi thể không phải sẽ nhanh hơn sao?"
Triệu Bân lại nói, so sánh với việc phong ấn, hắn nghiêng về phương pháp tiêu hủy hơn, như vậy cũng an toàn, người chết cũng chân chính được an nghỉ.
Chà, đáng tin cậy.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.