Vô Thượng Luân Hồi

Chương 200: Chiến Đài






Đương nhiên người trong thành cũng đến không ít.
Có thể thấy sắc mặt Vương Dương khá khó coi, thần bịp gây họa khiến Vương gia của hắn ta trở tay không kịp.
Đêm qua, Vương gia quả thực đã nói hết những lời tốt đẹp, lòng cũng đang uất nghẹn đây, muốn tìm người này đó để trút giận.
“Thế mà vẫn còn phần kịch sau, thật là không yên phận!”
Lão Vong Cổ cũng tới rồi, chắp tay đứng rất thẳng người, lão ta tới hóng chuyện.
Hay nói cách khác, thành chủ cử lão ta tới.
Họ biết Triệu Bân là đồ đệ của Hoàng tộc, nhưng đến giờ vẫn chưa biết Triệu Bân mấy cân mấy lạng, đồ đệ mà Hoàng tộc dạy chắc cũng có bản lĩnh nhỉ.
“Chớ đến!”
Thanh Dao cải trang thành nam tử, ẩn mình trong một góc của đám đông mà lầm bầm tự nhủ.
Cô ấy biết Triệu Bân đánh đấm rất khá, nhưng Nghiêm Khang không thể so với Hán Triều được.
Tu vi võ đạo cao hơn một tầng thì khả năng chiến đấu đã cao hơn rất nhiều, vả lại Triệu Bân chỉ còn một cánh tay, đã vậy Nghiêm Khang còn có huyết ưng chao liệng trên đầu.
Một khi khai chiến, Triệu Bân sẽ biến thành cái bia di động.
Một người cải trang thành nam tử khác là U Lan.
Đúng vậy, cô ta vẫn chưa rời đi.

Nhiệm vụ mà cấp trên giao phó là hành thích Triệu Bân của Triệu gia, đến nay vẫn chưa hoàn thành, cũng chưa tìm được cơ hội.
Phen này đứng hóng trận đấu chẳng qua cũng vì muốn xem thử căn cơ của Triệu Bân, ngày sau dễ dàng ra tay.
“Nhìn kìa, Liễu Như Nguyệt đến rồi”.
Không biết ai đã nói câu này, khiến mọi ánh mắt hướng về phía thành lâu.
Thiên chi kiêu nữ mà, đi tới đâu cũng được đám đông ngưỡng vọng.
Hôm nay cũng không nằm ngoại lệ, cô ta đứng trên tường, trong trẻo nhưng lạnh nhạt, giống như tiên tử đứng trong mây, có cảm giác thánh khiết và cao ngạo, khiến người ta ngắm nhìn đến mức thần trí mê mẩn.
“Thiếu chủ, ngươi có chắc là không suy xét?”
Đám đông trưởng lão của tộc Thiên Dương lại lải nhải bên tai Lâm Tà.
“Không có hứng”.
Lâm Tà nhấp một ngụm rượu, tuy tuổi tác không cao nhưng hắn ta nhìn người rất chuẩn.
Trong những ngày này, hắn ta đã nhìn thấu tính cách của Liễu Như Nguyệt rồi.
Đạo bất đồng, bất vi mưu.
Hắn ta không hứng thú, chứ con cháu của các đại gia tộc khác thì cực kỳ nhiệt tình.
Nhất là Nghiêm Khang.
Thấy Liễu Như Nguyệt, hắn ta bỗng có tinh thần hẳn, đứng trên con huyết ưng mà lưng ưỡn thẳng tắp.
Lần này là cơ hội tốt để thể hiện, nhất định hắn ta phải giả ngầu thành công.
“Triệu Bân, ra khỏi thành đấu một trận!”
Nghiêm Khang quát ầm lên như thế, không chỉ phấn khích mà còn có vẻ rất nghĩa lý, khiến người ta bất giác nghĩ rằng trận đấu của hắn ta là nhằm thay trời hành đạo, cũng tự giác đẩy nó lên một tầm cao mới của đạo nghĩa, nói thẳng ra là đại diện cho chính nghĩa.
“Nếu bắn một mũi tên từ hướng này thì có hạ được con chim kia xuống không nhỉ”.
“Ừm, một cái nồi không hầm hết được”.
“Lão phu cho rằng nướng lên ăn thơm hơn, cho thêm ít thì là với bột ớt”.
“Nghe ngươi nói như thế, ta cũng thấy đói rồi”.
Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, Xích Yên và thằng nhóc tóc tím cũng tới, thêm cả tên mập đen thui và nhóm hám tiền cũng lên tường thành, họ đang túm tụm vào mà nói nhảm.
Họ đã đến thì Triệu Bân đâu thể vắng mặt.
Trong ánh mắt của thế nhân, kẻ một tay này chậm rãi bước ra khỏi cổng thành.
Trận chiến này không thể tránh né, bởi hắn ta mắng Triệu Bân thì được, nếu lôi cả Triệu gia vào thì phải xem xét lại.
Thân phận võ tu của hắn đã được công bố nên cũng không cần phải che giấu nữa.

Hắn không gây rối không có nghĩa là hắn sợ rắc rối.
Người của Triệu gia chẳng sợ gì trận chiến này.
“Thế mà đến thật này!”
“Bị chỉ mặt chửi thẳng tổ tông rồi, nếu là ta ta cũng đến”.
“Thế này chẳng phải đi tìm chết à?”
“Còn thở là còn gỡ, Triệu Bân cũng cương liệt lắm đấy”.
“Điểm này thì ta tin”.
Âm thanh nghị luận liên tục vang lên, sự xuất hiện của Triệu Bân khiến bên ngoài thành càng thêm huyên náo, nhiều người ra ngoài đều biết Triệu Bân là võ tu rồi, nhưng đa số chưa từng thực sự thấy hắn ra tay.
Tất nhiên, đám người bị nổ ở Vọng Nguyệt Lâu không nằm trong số này, bởi đã diện kiến thân pháp của Triệu Bân, quả thực cực kỳ huyền diệu.
“Thù cũ nợ mới, tính cả một lần!”
Nghiêm Khang cất tiếng cười lạnh, từ trên trời hạ xuống, đáp thẳng lên chiến đài.
Ở bên ngoài thành có một chiến đài.
Chiến đài này được hắn ta cố tình dựng lên vì Triệu Bân.
Đánh một Chân Linh tầng hai thôi mà, hắn ta lười dùng đến huyết ưng, dù đứng trên đài cũng có thể đánh cho đối phương khóc nhè.
“Đúng là có lòng quá”.
Triệu Bân thấy vậy, đột ngột dừng lại chứ không bước lên.
“Sao nào, không dám à?”
Nghiêm Khang cười khẩy, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong rất bỡn cợt.
“Ngươi là Chân Linh đạt đỉnh, ta chỉ là Chân Linh tầng hai, hiển nhiên không công bằng”.
Triệu Bân bĩu môi, vào thời khắc quan trọng thì đầu óc hắn vẫn rất nhạy bén.
Cho dù phải đánh, cũng phải đánh người cùng cấp chứ.
Tầng hai đối đầu với đỉnh cao, thế thì là rảnh quá kiếm chuyện kích thích, hắn không chịu đâu nhé.
“Ta thừa biết ngươi sẽ nói như vậy”.
Khóe miệng Nghiêm Khang nhếch lên, hắn ta vung tay lấy ra một lá bùa khắc vào cơ thể mình.
Trong thoáng chốc, khí thế của hắn ta giảm mạnh.
Sau đó, tu vi võ đạo của hắn ta từ đỉnh cao giảm thẳng xuống tầng hai, ngụ ý rất rõ rệt, đồng thời cũng để báo cáo với người đời: Tộc Huyết Ưng ta không bắt nạt kẻ vô dụng.
Đương nhiên, điều này cũng để nổi bật khí phách của hắn ta.
“Ta chỉ có một cánh tay”.
Triệu Bân điềm tĩnh nói, nhưng vẫn không chịu lên.
“Dễ thôi”.
Nghiêm Khang cười gằn, hắn ta chuẩn bị rất đầy đủ, có thêm một lá bùa nữa phong ấn cánh tay trái.
Theo suy nghĩ của hắn ta, dù cùng cấp và chỉ dùng một tay, hắn ta vẫn có thể dễ dàng trấn áp được Triệu Bân.
“Được thôi!”
Triệu Bân cuối cùng cũng lên đài, thậm chí còn lắc lắc cổ.
“Chi bằng thêm tí tiền thưởng nhỉ”.
Nghiêm Khang mỉm cười nhìn Triệu Bân, ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.
Xử lý một võ tu cảnh giới Chân Linh tầng hai quả thực chẳng có tính khiêu khích gì, hắn ta vừa muốn thể hiện bản thân, vừa muốn tiện tay kiếm tí chiến lợi phẩm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.