Vô Thượng Luân Hồi

Chương 192: Món Đấu Giá Cuối Cùng






Triệu Bân xoa cằm, ý tưởng này khá mãnh liệt, nếu để cho Doãn Hồn và Lâm Tà biết được thân phận của nhau thì hội đấu giá này sẽ càng trở nên náo nhiệt hơn, chuyện chửi cha mắng mẹ cũng chỉ là chuyện nhỏ, đợi đến lúc thượng cẳng chân hạ cẳng tay tổn thương cảm tình mới là chuyện lớn.
"Còn có thể tăng giá".
Huỳnh Nham cười nói, bỏ qua lầu 1 và lầu 2, chỉ nhìn lên lầu 3.
Giá tám mươi vạn lượng thì chỉ có các gia tộc lớn mới cạnh tranh được.
Đáng tiếc, những gia tộc lớn trước đó bị gài bẫy bây giờ đã không còn khả năng tranh giành nữa, nhưng vẫn còn những gia tộc lớn khác mà! Cái giá này vẫn còn thấp, chẳng lẽ các người lại không tranh, ai cũng muốn chờ tới món đấu giá cuối cùng hay sao?
"Như vậy, đã bán".
Huỳnh Nham gõ búa định giá.
"Món đấu giá cuối cùng".
Phần lớn mọi người đều ngồi ngay ngắn, thứ có thể lấn át cả đan Võ Hồn để trở thành bảo bối kết màn, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được rằng nó sẽ vô cùng bất phàm, tuyệt đối là đan dược, đại đa số mọi người cũng đã đoán ra được nó là gì.
Bọn họ chăm chú nhìn theo người đang cầm chiếc hộp ngọc lên đài đấu giá.
Lần này, người cầm hộp rất thận trọng, mỗi bước chân đều rất cẩn thận, lo sợ sẽ bị ngã.
Khi hộp ngọc được đặt xuống, Huỳnh Nham cũng không vội lên tiếng.
Lão già này thật sự lắm chuyện, lão ta cầm tách trà lên, lắc lắc tách trà với vẻ nhàn nhã, cứ như thể chẳng có chuyện gì quan trọng đang xảy ra vậy.

Không sai, lão ta đang muốn vòng vo với mọi người.
Đây đã là món đấu giá cuối cùng, phải khiến cho nó có vẻ bí ẩn một chút, để khơi dậy sự quan tâm và ham muốn của người mua, điều này sẽ có tác dụng rất lớn đối với cuộc đấu giá.
"Lão phu có một câu chửi tục, không biết có nên phun ra hay không".
Lão mập vuốt râu nghiêm túc nói, lão ta muốn mắng người, hơn nữa, lão ta còn muốn đánh người.
Lão già kia giỏi lắm.
Cả phòng đấu giá đang chờ lão ta giới thiệu, thế mà lão ta còn ngồi đó bày trò?
"Lão già này nếu như ở ngoài thành thì đã bị đánh chết từ lâu rồi".
Chư Cát Huyền Đạo hít sâu một hơi nói, đánh chết là nhẹ, phải đánh lão ta nát bươm mới thỏa.
"Chi bằng chúng ta chửi chết lão ta!"
"Không được! Chúng ta đều là những người văn minh lịch sự".
"Thiến lão ta rồi đưa vào cung đi!"
Huỳnh Nham ngồi vòng vo một lúc, khách đấu giá phía dưới cũng không nhàn rỗi, ai cũng phùng mang trợn mắt, nét mặt già nua đen lại, xoa tay mắng chửi mười tám đời tổ tông của lão ta.
Lần đấu giá này, bầu không khí xem ra rất hòa hợp.
Trước khi kết thúc còn muốn chọc giận bọn ta nữa!
"Bắt đầu đấu giá".
Một lúc lâu sau Huỳnh Nham mới đứng dậy, súc miệng bằng nước trà rồi nuốt xuống.
Hộp ngọc được mở ra.
Ngay lập tức, mùi thơm của đan dược tràn ngập khắp phòng, đó là một viên đan dược trong suốt lấp lánh như pha lê, tỏa sáng rực rỡ, ba vân trên nó còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời.
"Trời ạ! Đan Thiên Võ?"
Vào lúc đó, không biết có bao nhiêu người đã đứng bật dậy, đặc biệt là những người đang nằm ở cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, ánh mắt của ai cũng nóng như lửa, suýt chút nữa là toàn thân bốc hỏa tại chỗ, như thiếu dưỡng khí, kịch liệt thở hổn hển, bị dục vọng che mất tâm trí, rất có dáng vẻ muốn xông lên cướp đoạt.
Cũng không thể trách họ, chỉ có thể trách đan Thiên Võ quá quý giá.
Nếu như đan Võ Hồn có thể giúp cho cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong lột xác võ hồn, thì đan Thiên Võ có thể giúp cho cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong ngấp nghé chạm tới cảnh giới Thiên Võ, tất nhiên ai cũng sẽ điên cuồng vì nó!
"Khí thế, quả nhiên là có khí thế lớn".
"Đấu Giá các ở thành Vong Cổ thật sự khiến cho lão phu kinh ngạc!"
"Thứ đặc biệt như vậy cũng có thể bán?"
Tiếng tặc lưỡi vang lên không dứt, trái tim nhỏ bé của ai cũng đập thình thịch.
"Đứng nhìn là được rồi".
Lão mập ho khan một tiếng nói.
"Đứng nhìn là được rồi".
Chư Cát Huyền Đạo cũng ho khan.
"Đứng nhìn là được rồi".
Triệu Bân cũng ho khan, một viên đan Võ Hồn còn có giá tám mươi vạn lượng, thì đừng nói đến đan Thiên Võ, nếu như không đáng giá một trăm vạn lượng trở lên thì hắn đi đầu xuống đất, cho dù thần gài bẫy như hắn có ra tay thì cũng sẽ chẳng thay đổi được gì.
"Đan Thiên Võ kìa!"
Khắp nơi vang lên thanh âm cảm thán, hiện trường càng lúc càng nóng lên, gương mặt ai cũng đỏ gay giống như vừa uống rượu mạnh, đan Thiên Võ quá trân quý, chỉ một viên đan dược nho nhỏ là có thể giúp cho tu vi gia tăng đến cực hạn, chạm đến cảnh giới Thiên Võ.
Ai cũng biết, trên mảnh đất này, sự tồn tại của cảnh giới đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một khi đạt tới cảnh giới đó, hoàn toàn có thể xưng bá một phương, ngay cả thiên tông và hoàng tộc cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Bởi vì thế, món bảo vật này vô cùng chói mắt.
"Không có giá khởi điểm, bắt đầu đấu giá".
Lời của Huỳnh Nham vang khắp phòng, từ đầu buổi đấu giá đến bây giờ, đó chính là lời nói ngang ngược nhất.
"Mười vạn lượng".
Lão ta vừa dứt lời thì liền nghe có người ra giá, không phụ sự mong đợi của mọi người, giọng nói đó truyền ra từ lầu 3.
"Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi".

Triệu Bân cười lạnh liếc nhìn lên lầu 3.
Bên trong gian phòng của tộc Ám Dạ, có thể nhìn thấy người vừa lên tiếng là một thanh niên có vẻ ngoài khá nữ tính đang nằm nghiêng trên ghế lớn, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm, trong đôi mắt còn lóe lên một tia âm trầm.
Hắn ta là Hoa Đô, thiếu chủ tộc Ám Dạ.
Tối qua, trong số những kẻ tới làm nổ cửa hàng binh khí cũng có hắn ta.
Hắn ta cho rằng mình đã ẩn thân rất kỹ.
Hắn ta tưởng rằng mình đã trốn đi rất nhanh, nhưng cũng không thể thoát khỏi pháp nhãn của Nguyệt Thần.
Sở dĩ Triệu Bân nói đã chờ hắn ta rất lâu, bởi vì từ lúc khai mạc đến giờ hắn ta vẫn chưa tham gia đấu giá món bảo bối nào, hắn ta cũng là con em gia tộc lớn duy nhất có thù với Triệu Bân mà vẫn chưa bị gài bẫy.
Cả ngày hôm nay hắn ta không ra tay tranh đoạt, hiển nhiên là vì muốn tranh đoạt món bảo bối cuối cùng này.
Đã vậy, thần gài bẫy làm sao có thể để cho hắn ta sống yên ổn được.
Ngươi tốt với ta thì ta tốt với ngươi, như vậy mọi người đều tốt.
Nhưng nếu như ngươi đã làm cho ông đây không thoải mái, thì ông đây chắc chắn sẽ dập chết ngươi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.