Vô Thượng Luân Hồi

Chương 190: Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thần Bịp






“Chắc chắn giá cả không rẻ đâu!”
“Một quả sinh linh đã đắt như thế rồi, huống hồ là đan thọ mệnh ba vân”.
“Không có tiền thì đừng lao lên, coi chừng bị đả kích”.
Tiếng nghị luận nổi lên, nhất là các lão già, ánh mắt họ nhìn đan thọ mệnh cứ nóng hừng hực, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, thậm chí có người còn liếm môi.
Một viên đan thọ mệnh hơn hẳn mọi mỹ vị trên đời.
“Hai vân đúng là không thể bì với ba vân được”.
Triệu Bân khẽ lầm bầm, ánh mắt sáng ngời.
Lớn đến chừng này nhưng đây cũng là lần đầu hắn được thấy đan ba vân.
Trước đó Dương Hùng từng tặng hắn một viên đan thọ mệnh, nhưng cũng chỉ có hai vân thôi.
Cùng là đan bổ sung thọ nguyên, nhưng hơn kém nhau một vân thôi, dược lực đã không thể đặt lên bàn cân so sánh được rồi.
Ví dụ như đan ba vân, tỉ lệ luyện ra được ở luyện đan sư lưu lạc tại nhân gian gần như bằng không, vả lại, không nói tới thuật luyện đan, chỉ tính tới đan dược luyện đan đã cực kỳ khó tìm.
Cho dù có thể tìm được cũng chưa chắc đã luyện ra được.
Đây cũng là nguyên nhân khiến đan ba vân cực kỳ hiếm có, về cơ bản đã bị hoàng tộc và Thiên Tông lũng đoạn, đợi thời điểm thích hợp mới tuồn vào dân gian để gom tiền bạc, chuẩn bị cho nhu cầu của quân đội.
“Khả năng của loại đan này, lão phu sẽ không nói nhiều nữa, bắt đầu đấu giá đi!”
Huỳnh Nham thong thả nói.
“Giá khởi điểm là bao nhiêu thế!”
“Không có giá khởi điểm!”, Huỳnh Nham mỉm cười.
“Mười vạn”.
Vừa dứt lời đã nghe thấy một âm thanh rất điềm tĩnh, tuy không quá chói lói, nhưng vang vọng khắp sàn đấu giá.
Quả thực, có giá khởi điểm hay không cũng không khác biệt gì, loại đan dược đạt tới mức độ này chính là báu vật vô giá ở dân gian.
Khi nhìn người ra giá, hóa ra là một ông già không thấy rõ dung mạo.
Không cần hỏi cũng biết, thọ nguyên của người này không còn nhiều, vả lại đã từng ăn quả sinh linh rồi nên ăn thêm cũng vô dụng, chỉ có thể kiếm đan thọ mệnh thôi.
Tuy rằng hi vọng không lớn lắm, nhưng thế nào cũng phải thử một lần.
“Hai mươi vạn”.
“Ba mươi vạn”.
“Bốn mươi vạn”.
“Năm mươi vạn”.
Quả nhiên, hi vọng không lớn lắm.
Sau khi ông già lên tiếng, giá cả nhanh chóng leo thang.
Người tham gia đấu giá là Doãn Hồn và Lâm Tà.
Hai người bạn tốt ngồi cùng một bàn, một người khẽ phe phẩy chiết phiến, một người lặng lẽ thưởng trà, dù hét giá cũng rất bình thản, nhưng đủ khiến trái tim của những người có mặt ở đó phải đập dồn dập.
“Nhà họ có mỏ vàng hả!”
“Mỗi lần tăng là mười vạn, nếu không phải gia tộc lớn thì có ma mới tin!”
“Chúng ta hết hi vọng rồi!”
Những tiếng cảm thán và chặc lưỡi vang vọng khắp hội trường, Doãn Hồn và Lâm Tà bỗng chốc trở thành tâm điểm của đám đông, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là ai cũng giật mình! Chỉ tính riêng mức giá này đã khiến vô số người nguội lòng.
Ngoại trừ các gia tộc lớn, còn ai tranh giành được chứ!
“Hào phóng ghê!”
Triệu Bân cũng cảm thán, có tiền thật tự tin, hét giá cũng thản nhiên như không.
“Học hỏi đi”.
Lão mập chắp tay trước ngực, liếc mắt nhìn lên lầu ba, nhìn đám con cháu của các gia tộc rồi nhìn lại hai vị khách đấu giá này xem? Mỗi lần lên tiếng là thêm mười vạn nhưng tâm thế vẫn bình thản, nhìn lại mấy người, trông ai cũng như ăn nhầm thuốc nổ, chỉ cần không vừa ý sẽ mở miệng chửi thề.
Cùng là gia tộc lớn mà sao tính tình khác biệt quá vậy!
“Đánh giá ngươi hơi thấp rồi”.
Doãn Hồn thản nhiên nói, câu này nói với Lâm Tà, bởi vì hắn ta cứ tưởng bản thân mình đã hào phóng lắm rồi, không ngờ vị ngồi cùng bàn này cũng có núi vàng trong nhà, năm mươi vạn mà vẫn dám xông lên.
“Khách sáo, khách sáo”, Lâm Tà mỉm cười.
Không hào phóng không được chứ! Lão bối trong nhà hắn ta đang đợi viên đan dược này cứu mạng kia kìa? Chẳng sống được bao nhiêu ngày nữa, tiền tài là vật ngoài thân, hết rồi còn kiếm được, chứ đan thọ mệnh ba vân rất hiếm, gặp được cũng không dễ dàng gì, đâu thể bỏ qua chứ.
“Chết tiệt!”
Rất nhiều con cháu của gia tộc lớn đỏ ngầu hai mắt, ai cũng muốn lấy được đan thọ nguyên ba vân, thế nhưng bị thần bịp “xử lý” suốt từ đầu buổi đấu giá nên kinh tế khó khăn, không còn đủ sức để tranh giành nữa.
“Thiếu chủ, tỉnh lại đi, đến đan thọ mệnh ba vân rồi”.
Trên nhã gian lầu ba, rất nhiều âm thanh như vậy vang lên.
Toàn là các trưởng lão trong gia tộc đang gọi thiếu chủ của nhà mình.
Ngượng một nỗi, gọi mà không tỉnh.
Cũng phải, làm sao mà đánh thức được người đang giả ngủ chứ? Mấy nhân tài dạng như Nghiêm Khang đã hết sạch ngân lượng.
Gọi ta dậy làm gì? Định cho ông đây bực mình thêm à?
Thế nên mới bảo, giả vờ ngủ là tốt nhất, mắt không thấy tim không phiền.
“Năm mươi vạn, có ai tăng giá không?”
Huỳnh Nham khẽ nói, lặng lẽ liếc mắt nhìn Triệu Bân.
Ngụ ý của ánh mắt đó rất rõ rệt: Hay là, ngươi nâng giá thêm đi?
Hết tiền rồi.
Triệu Bân đáp trả bằng một ánh mắt.
Lâm Tà và ta không thù không oán, còn từng ra tay tương trợ, không thể nào lừa hắn ta được! Hắn là thần bịp đấy, không sai, nhưng cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ! Oan có đầu nợ có chủ, hắn chỉ lừa những kẻ không có mắt, như Nghiêm Khang chẳng hạn.
“Có ai thêm nữa không”.
Huỳnh Nham ho khẽ một tiếng, không nhìn Triệu Bân nữa mà hướng về phía Doãn Hồn, ngụ ý trong ánh mắt cũng rất rõ rệt: Thêm, thêm đi chứ, dùng ngân lượng đập chết vị ngồi cùng bàn của ngươi đi.
Thêm cái quần!
Thần thái của Doãn Hồn bày tỏ rõ ba chữ này, ngân lượng của nhà ta cũng đâu phải được gió thổi tới, năm mươi vạn lượng cũng đau lòng lắm đấy.
Ôi!
Huỳnh Nham thở dài trong lòng, gõ búa định giá, viên đan thọ mệnh ba vân đã thành giao.
“Phù!”
Lâm Tà thở phào một tiếng, giữa chừng, hắn ta không quên liếc mắt nhìn Triệu Bân trong góc.
May mà thần bịp không tham gia, nếu không, năm mươi vạn lượng chắc chắn không đủ để mang nó về.
Ta có đạo đức nghề nghiệp chứ.
Triệu Bân liếc mắt, đáp trả bằng một nụ cười xán lạn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.