Vô Thượng Luân Hồi

Chương 166: Phá Dỡ Nhà






Ầm! Binh! Bốp!
Vọng Nguyệt Lâu không hề yên tĩnh, tiếng đập ầm ầm vang lên không ngớt, vô cùng ồn ào.
“Bên trong đang làm gì thế?”
Lần này, người đi đường không chỉ tò mò liếc nhìn vào mà họ dừng hẳn lại, tụ tập trước Vọng Nguyệt Lâu.
Họ có cảm giác bên trong đang bị cướp, mọi thứ bị lục tung lên, hỗn loạn, tan tành đến cả bàn ghế, tách trà ly rượu các thứ đều vỡ nát ngổn ngang trên mặt đất.
Nhưng người thông tinh ý vừa nghe đã biết có người đang đánh nhau, hơn nữa còn đánh hội đồng.
Nói xem, đưa một đám người không yên phận vào một tửu lầu có thể yên ổn được mới lạ.
Trong thành cấm lén đánh nhau, người muốn đánh thì vẫn đánh, tất cả đều là con cháu của các gia tộc lớn, nếu hậu thuẫn lớn thì có lẽ thành chủ sẽ quở trách nhưng không đến nỗi mất mạng.
“Không phải đánh Triệu Bân đó chứ!”
“Triệu Bân là một người bình thường bị đứt hết kinh mạch nhưng không chịu được như thế đâu”.
“Thành Vọng Cổ hôm nay thật náo nhiệt!”
Trong Vọng Nguyệt Lâu đang đánh nhau như lửa như nước thì bên ngoài lại vang lên tán gẫu rôm rả vô cùng sôi nổi.
Không biết bao nhiêu người tụ tập lại, đến cả chưởng quầy của cửa hàng, người bán hàng rong ven đường cũng chạy đến góp vui.

Vừa nhìn sang là thấy một đám người đông đúc đứng đó hóng hớt.
Rầm!
Một cửa sổ của Vọng Nguyệt Lâu mở tung ra trong tiếng thảo luận sôi nổi của mọi người, một người từ bên trong bay ra.
Nói chính xác là bị người ta đánh văng ra ngoài, chuẩn hơn tí nữa thì là bị bùa nổ nổ văng ra, cả người đen thui, hơn nữa còn dính một ít máu.
“Thiếu thành chủ của thành Vô Dạ”.
Rất nhiều người lớn tuổi kiến thức rộng bỗng bật thốt ra thân phận của người đó.
Rầm! Binh! Ầm!
Vừa dứt lời, tiếng ầm ầm lại vang lên, mỗi khi tiếng động đó vang lên thì lại có một cửa sổ mở ra.
Mỗi khi cửa sổ mở thì lại có một người rơi ra từ bên trong, sau đó là bức tường.
Một đám người, hết tên này đến kẻ khác văng ra ngoài, ai nấy đều là con cháu các gia tộc lớn bị nổ tung lên trời.
“Đây…”
Mọi người đứng xem đều rất kinh ngạc, có người nhìn sang, có người ngẩng đầu lên quan sát, cảnh tượng thật sự quá đã mắt.
Không biết ai đang thể hiện thần uy ở bên trong mà nhiều con cháu các gia tộc lớn đều bị văng ra ngoài, bay lên trời, tư thế rất bá đạo.
“Này phải sử dụng bao nhiêu bùa nổ vậy?”
Tiền bối tu võ sửng sốt, ông ấy nhìn ra được là những người này đều bị nổ văng ra ngoài, cũng chính là vì có người sử dụng bùa nổ trong tửu lầu.
Nhìn số người văng ra ngoài thì không phải chỉ dùng một, hai bùa nổ thôi đâu, đây không phải là cho nổ người mà là đang đốt ngân lượng.
Thế nhưng vẫn chưa hết!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiếng ầm ầm ngày càng vang dội hơn, bức tường của Vọng Nguyệt Lâu sập xuống, căn nhà đổ nát, nóc nhà cũng bị bật tung ra ngoài, bàn ghế tách trà ly rượu, mái ngói và thanh niên anh tuấn đều tung bay đầy trời.
“Mẹ nó… này là đang phá dỡ nhà sao?”
Người đi đường mím môi khi nhìn thấy Vọng Nguyệt Lâu nổ banh chành.
Đúng thế, là dỡ nhà!
Đây là một kỹ năng sống: phá dỡ nhà.
Thiếu gia họ Triệu là người rất chuyên nghiệp trong khoản này.
Ầm!
Tửu lầu lớn nhất thành Vọng Cổ hoàn toàn sụp đổ dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
“Triệu Bân!”
Theo tiếng hét đó, từng người trong bộ dạng nhếch nhác chạy ra từ trong đống đổ nát, con cháu của các gia tộc lớn không còn phong độ, nho nhã như ngày thường nữa, các vị tiểu thư như minh châu không còn yêu kiều như hoa nữa, ngay cả Liễu Như Nguyệt cũng dính bụi đất đầy đầu.
Không có nhếch nhác nhất mà chỉ có nhếch nhác hơn, có thể chạy ra ngoài đã là tốt lắm rồi, vẫn còn rất nhiều người bị kẹt bên trong.
“Ăn no rỗi việc!”
Nói kháy một câu, người trong tửu lầu chay ra nhếch nhác đứng đầy đường, người vây xem cũng không kém cạnh, có lẽ là do khoảng cách quá gần, không biết có bao nhiêu người bị ảnh hưởng.
Một tửu lầu đang tốt lành, một bữa tiệc rượu đang yên ổn bỗng chốc trở thành một đống hỗn độn.
“Quá đỉnh!”
Lâm Tà là một nhân tài, hắn ta là kẻ chạy nhanh nhất.
Một giây ngay trước khi Vọng Nguyệt Lâu sập xuống, hắn ta đã nhấc chân chạy ra ngoài, lao đến mái hiên đối diện, lúc này còn đang thổn thức chậc lưỡi.
Hắn ta xem hết trò cười này từ đầu đến cuối, từ lúc Triệu Bân lấy bùa nổ ra, hắn ta tận mắt thấy từng người trong các gia tộc lớn bị nổ văng ra ngoài.
Hơn nữa, không nói đến Triệu Bân có bao nhiêu xấp, chỉ nói đến mấy tấm bùa đó nổ thôi thì chẳng phải chỉ là một màn đã mắt thường thường thôi đâu.
“Hay lắm!”
Không chỉ có một mình Lâm Tà nhanh chân chạy thoát được mà còn có tên mập Tiểu Hắc.
Biết Triệu Bân có bùa nổ, gã chạy cũng khá nhanh.
Những người còn lại thì không làm sao bình tĩnh nổi, bị bùa nổ làm cho ngơ ngác, họ cũng không biết Triệu Bân lấy đâu ra nhiều bùa nổ như thế, không cần tiền nữa sao?
Triệu Bân cũng nhếch nhác không kém.

Ít nhất hắn còn có thể đứng vững trên đống đổ nát, sắc mặt trắng bệch, khí tức cũng giảm xuống.
Bùa nổ tích trữ chỉ cần một cái là nổ sạch bong, chân nguyên cạn kiệt.
Hết cách rồi, hắn bị buộc làm thế.
Đám nhóc đó bắt nạt người quá đáng, một hai người thì hắn vẫn có thể đối phó được nhưng giờ lại là một đám, có đánh cũng đánh không lại nên chỉ đành dùng đến bùa nổ.
Như hắn đã nói, muốn quậy thì phải quậy cho lớn chuyện một chút.
Phải nói là động tĩnh này quả thật quá lớn, một tửu lầu to cao, sừng sững như thế lại bị đổ sập.
Người trong tửu lầu cũng đều bị thương không nhẹ hơn đám đánh hội đồng hôm qua.
Nhưng có điểm khác chính là hôm qua ở ngoài thành, hôm này thì ở trong thành, hơn nữa còn xảy ra ở nơi sầm uất, nhiều người qua lại như thế này.
“Hắn là… võ tu?”
Nhiều trưởng lão cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn mà họ nói chính là Triệu Bân
“Linh mạch nối liền khi nào?”
“Còn có tu vi, đây mới được bao ngày chứ? Thật sự đạt được Chân Linh tàng hai rồi à?”
“Những kẻ lừa gạt chúng ta khổ thật!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.