Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1557:




Chương 1557:


Đại Bằng đã mang cô ta đi, đặt cô ta ở trên lưng.
Nó đang bay vòng vòng trên không trung, từ đây có thể nhìn thấy rõ trận đại chiến trên núi.
Không khó để nhìn thấy Triệu Bân ở trên núi đang chiến đấu ác liệt, hắn công kích mạnh mẽ mà không quan tâm đến phòng bị, liên tục tìm thấy điểm yếu của Vương Dương để tiêu diệt, nhưng chính hắn cũng đã bị đánh tan xương nát thịt.
Cũng may hắn có nền tảng vững chắc cộng với Vạnh Pháp Trường Sinh quyết để khôi phục vết thương và đại địa linh chú để hấp thụ đại địa lực, truyền cho hắn nguồn chân nguyên ổn định giúp hắn có thể công phạt đối phương mà không chút kiêng kỵ.
Nếu như không thể giết hắn ta trong lần thứ nhất thì cứ giết hắn ta thêm lần thứ hai.
Nếu như lần thứ hai vẫn không giết chết được thì cứ giết tiếp lần thứ ba.
Hắn không tin tà ma ngoại đạo, không tin rằng Vương Dương không thể bị tiêu diệt.
Hự!
Vương Dương liên tục trúng chiêu đến nỗi đứng không vững.
Bị Triệu Bân công kích cũng chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề đối với hắn ta lúc này chính là bị oán linh phản phệ.

Hắn ta cảm giác như có vô số sâu mọt đang cắn xé cơ thể của hắn ta, bên trong tinh thần của hắn ta lúc này toàn là những tiếng kêu rên thảm thiết của oán linh cộng với ma lực tràn ngập mà hắn ta không thể nào gánh nổi khiến cho hắn ta hoàn toàn không thể phát huy được chiến lược đỉnh cao, như vậy thì làm sao có thể chống đỡ được những đòn công phạt của Triệu Bân.
“Mạnh quá”.
Sắc mặt của Bát Nhã tái nhợt, cô ta đang nói đến Triệu Bân cùng Vương Dương.
Hai võ tu cảnh giới Huyền Dương mà có thể san bằng biết bao nhiêu ngọn núi cũng đã đủ để chứng minh chiến lực nghịch thiên của bản thân.
Một bên có ma lực vô hạn, một bên có khí huyết dồi dào, cả hai đều là yêu nghiệt trong số những yêu nghiệt.
Quác! Quác!
Đại Bằng rít gào lên không ngừng, cũng không biết là do nó đang cổ vũ cho Triệu Bân hay là do nó đang mắng chửi, có lẽ người mà nó mắng chửi cũng chính là Bát Nhã.
Chính vì lòng từ bi không đúng chỗ của ngươi mà thế gian mới trở nên thê lương tột cùng, biết bao nhiêu sinh linh vô tội đã chết kia chính là kiệt tác của tín đồ Phật gia ngươi đó.
Nếu như không phải Triệu Bân muốn đến đất Phật, nếu như không phải chủ nhân của ta muốn đi tìm hoa Bồ Đề thì cho dù ta chỉ là thú cưỡi ta cũng sẽ thay chủ nhân xé xác tín đồ Phật gia nhà ngươi ra.
Những tiếng rít gào của nó, Bát Nhã dường như cũng có thể hiểu.
Chính vì nghe không hiểu nên mới im lặng không nói gì, không biết là đang hối hận hay là thấy mù mờ.
Dường như tâm nguyện hướng về nhà Phật mà cô ta ấp ủ đã nhuốm quá nhiều máu, hèn gì Cơ Ngân lại có thái độ thù địch với cô ta, có lẽ là vì trong số những sinh linh bị chết thảm đó có người thân và bạn cũ của Cơ Ngân.
Cô ta đã cứu một người không nên cứu, làm đảo lộn luật nhân quả của hắn ta, khiến vô số người phải chết, cô ta mới là người có tội!
Ọc….
Trong lúc cô ta lặng thinh thì Vương Dương lại phụt máu, hắn ta bị Triệu Bân chém bay bằng một kiếm.
“Nổ!” Triệu Bân lạnh lùng hét lên một tiếng, hắn đã dán đây bùa nổ trên người Vương Dương, hắn muốn một lần nữa cho tên ác ma giết người này nổ banh xác.
Nhưng, bùa nổ không hề nổ.
Hoặc có thể nói là có lẽ trên người Vương Dương có một loại cấm chế nào đó chuyên khắc bùa nổ.

Chương 1558:


Cũng đúng, hắn ta đã bị trúng bùa nổ một lần rồi, sao có thể không có phòng bị, bùa nổ không có tác dụng với hắn ta.


“Đáng chết!”, ánh mắt Triệu Bân lạnh lùng, hắn lại cầm kiếm xông lên.


Vương Dương nghiến răng nhưng lại không đánh nhau với Triệu Bân nữa mà quay đầu bỏ chạy. Hắn ta muốn tìm một nơi để luyện hóa oán khí trước, mặc dù sức tác động yếu nhưng với số đòn tấn nhiều thì cũng đủ khiến hắn phải khó chịu.


“Ngươi không chạy thoát đâu!”, Triệu Bân bám sát theo, khi đuổi kịp thì dùng hết tất cả những bí pháp mà mình học được trong đời với khả năng tối đa, đánh cho Vương Dương bị thương khắp người, máu me phụt ra khắp chặng đường.


“Chân nguyên vô hạn sao?”. Sắc mặt Vương Dương rất hung hãn, hắn ta thật sự đã đánh giá quá thấp Cơ Ngân của Thiên Tông rồi, người có ma lực dồi dào như hắn ta mà có mấy lần cũng bị sụt giảm khí huyết. Dù tên cảnh giới Huyền Dương tầng hai này có được đan hải thì cũng không thể nào có nhiều chân nguyên đến thế được, hơn nữa còn càng đánh càng mạnh hơn, sức sống cuồn cuộn khiến hắn ta cũng thấy bất ngờ.


Diệt!


Triệu Bân lại đuổi theo, đánh Vương Dương lộn nhào chỉ bằng một chưởng.


Cùng lúc đó, chém ra chín nhát Tru Tiên Kiếm, tạo nên chín vết thương sâu hoắm, đầy máu me trên người Vương Dương. Nhát đáng sợ nhất đã chém đứt nửa hộp sọ của Vương Dương. Nhưng những điều đó vẫn không cản được việc Vương Dương bỏ trốn, những vết thương trên người lần lượt phục hồi, hộp sọ bị chém đứt một nửa cũng mọc ra trở lại.


Triệu Bân bất ngờ, tên này còn chịu đòn giỏi hơn cả Sở Vô Sương.


“Ngươi không giết chết được hắn ta đâu”, Nguyệt Thần lạnh lùng nói.


“Rốt cuộc hắn có bao nhiêu cái mạng?”, Triệu Bân vừa tấn công vừa hỏi.


“Thứ mà hắn ta tu luyện là một loại ma công bất diệt, dựa vào việc cắn nuốt sinh linh để gia tăng ma lực, cứ nuốt được một người thì sẽ nhốt một linh hồn trong cơ thể, linh hồn đó sẽ là một mạng”, Nguyệt Thần nói.





Triệu Bân nghe xong thì chau mày.


Lần đầu tiên hắn nghe thấy bí pháp tà ác và đáng sợ như thế, hèn gì không đánh chết được Vương Dương, thì ra là vì tên đó có thể tự hồi sinh, hơn nữa không phải chỉ có một lần. Theo như Nguyệt Thần nói thì ít nhất Vương Dương cũng có đến mấy nghìn cái mạng, ai mà biết hắn ta đã nuốt bao nhiêu sinh linh rồi.


Vậy thì ít nhất phải giết Vương Dương đến mấy ngàn lần, e rằng chưa kịp giết chết Vương Dương thì hắn đã mệt chết rồi, hắn thật sự có khí huyết tinh nguyên không bao giờ cạn nhưng điều đó không có nghĩa là có tinh thần và sức lực vô hạn.


“Lẽ nào không có cách nào đơn giản có thể giết chết được loại người như hắn ta sao?”, Triệu Bân lại hỏi.




“Có, tìm ra chân thân của hắn ta”, Nguyệt Thần chậm rãi đáp.


“Chân thân hả?”


“Chân thân bản thể của hắn ta, chặt đứt gốc là nhanh nhất”.


“Vậy chân thân của hắn ta nằm ở đâu?”, Triệu Bân bất giác hỏi.


“Không có ở đây, ở một nơi rất xa”, Nguyệt Thần vươn hông mệt mỏi rồi ngáp thêm một cái, Triệu Bân liếc mắt, có cách đó mà không nói sớm, làm ta phải đánh hết cả đêm.




“Thánh Tử!”, lúc hai người họ đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.


“Cứu ta!”, Vương Dương hét lên một tiếng rồi chạy thẳng về phía phát ra giọng nói.


“Thánh Tử?”, Triệu Bân nghe thấy thì chau mày, chắc là đã hiểu ra được gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.