Vô Thượng Luân Hồi

Chương 155: Xích Yên






Triệu Bân liếc sang, lại là người quen, chính là lão mập bị hắn giả thành cảnh giới Thiên Võ và dọa hôm đó chứ ai.
Lão mập này là cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong hàng thật giá thật, cũng rất là vênh váo, một cước đá ngã thằng nhóc kia.
Cũng chẳng biết là cố ý hay vô tình, nhưng mà lực đá cũng mạnh lắm, như gẩy tàn thuốc ấy.
Hắn ở gần nhất mà còn nghe được tiếng xương cốt răng rắc kìa.
“Cái lão già khốn nạn này nữa”.
Thằng nhóc tóc tím hét to, cả người dính đầy bùn đất, nhìn Triệu Bân và đám người xung quanh.
Định nhếch miệng nói chuyện thì, con mẹ nó, đau quá.
“Không chống cự gì cả, nhàm chán”.
Lão mập bĩu môi, phủi tay bỏ đi, chẳng buồn xem cuộc chiến đấu của bọn trẻ con kia, xuyên qua đoàn người, đi vào thành Vong Cổ.
Nhìn thì có vẻ như muốn tìm kẻ nào để luyện đánh đấy.
Trừ cảnh giới Thiên Võ ra thì ai cũng sẽ thảm thôi.
“Qua đỡ ta coi”.
Lúc này, thằng nhóc tóc tím lồm cồm bò dạy, người đầy bụi đất, tay nhỏ nắm lấy đùi Triệu Bân, máu phun ra ồng ộc.
Nhìn mặt mũi bầm dập của nó, có trời mới biết là đã bị lão mập đánh bao nhiêu lần rồi.
“Thế mà vẫn đứng dậy được”.

Triệu Bân thầm tặc lưỡi, nếu hắn mà bị đạp thì chắc là đã thành đống thịt nát rồi.
Phanh!
Hắn vừa nói xong thì thằng nhóc tóc tím lại nằm rạp xuống.
Vẫn là bị đạp xuống, nhưng nhìn số đo bàn chân thì có lẽ là một cô gái, chân ngọc thể hiện cô gái này cũng xinh đẹp lắm.
“Này còn ác hơn nữa kìa”.
Triệu Bân ho khan, lại nhìn sang.
Nhìn xong thì hắn suýt nữa muốn bỏ chạy.
Không sai, vẫn là người quen.
Là cô gái mặc đồ đỏ hôm qua truy sát hắn này! Thế giới này bé quá đi mất, đi đâu cũng gặp.
“Ôi chao? Ở đây có người hả!”
Cô gái mặc đồ đỏ kinh ngạc, vội vàng dời chân.
Lúc này bốn phía cũng vang lên tiếng ho khan.
Đạp thì đạp rồi, lại còn giả ngốc chứ.
Bọn ta nhìn thấy tận mắt đấy? Một đạp của cô là xông vào thằng bé chứ ai, ở đây có bao nhiêu người, sao cô “nhầm” đúng người thế!
Đúng là xấu tính từ trong xương tủy.
Triệu Bân chưa nói gì, nhưng thần thái đó cũng tỏ rõ là đang phê phán cô gái mặc đồ đỏ này có khuynh hướng bạo lực, mà chắc chắn là cô ta quen biết thằng nhóc này.
“Vô vị”.
Cô gái mặc đồ đỏ bĩu môi, bước ra mấy bước, trước khi đi còn nhìn sang Triệu Bân một cái, cảm giác cứ quen quen thế nào.
Tiếc là nhìn không rõ gương mặt của Triệu Bân, sau đó thì cô ta biến mất trong đám người, đi vào thành Vong Cổ.
“Xích Yên, ông đây làm gì cô hả”.
Thằng nhóc áo tím bò dậy lần thứ hai, đỡ lưng khập khiễng đuổi theo.
Vừa lau máu mũi vừa mắng chửi rất to, lão mập đạp ta thì thôi, người ta là cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong, ta đánh không lại, nhưng cô với ta cùng cấp, sao cô lại đạp ta chứ, chỉ vì ông đây thấp thôi à?
Chứ còn sao nữa!
Người xung quanh đều thấm thía nghĩ vậy.
Cũng may có ví dụ trước mắt, nếu không bọn ta cũng đã đạp phải ngươi rồi đấy.
Lão mập nói không sao, cao có từng này thì cũng đừng đến chỗ đông người hóng chuyện chứ, không cẩn thận sẽ bị đạp ngay.
“Xích Yên, tên hay thật”.
Triệu Bân lẩm bẩm, không khỏi nhớ lại chuyện hôm qua.
Cảnh tượng rơi xuống nước lúc ấy vẫn phê lắm, cái gì mà “không nhìn thấy gì” chứ, đến quỷ cũng không thèm tin.

Nhưng hắn không cố ý thật mà.
Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Ngươi nhìn cái gì hả?”
“Ta nhìn ngươi đó, làm sao, không phục thì đánh nhau đi!”
“Hừ”.
Trước cổng thành vẫn khá là náo nhiệt, đông người, tiếng mắng chửi cũng đông, chủ yếu là nhiều người đến đấu giá và cầu hôn quá, cũng có cả những kẻ có thù với nhau nữa, ví dụ như Lâm Tà và Doãn Hồn, không hợp nhau câu nào là đánh nhau luôn.
Bùm! Bốp! Bùm!
Cùng với tiếng chửi rủa thì người khai chiến cũng càng nhiều, đều là tuổi trẻ ít trải sự đời, ai cũng có đối thủ của mình, chiến đấu với khí thế ngút trời.
Từ trên tường thành nhìn xuống thì, ối giời, bên dưới chính là một đám người đánh nhau qua lại mà!
Ơ kìa?
Nhìn lên tường thành, có không ít người khẽ than.
Vì nơi ấy xuất hiện thêm một bóng hình xinh đẹp, lạnh nhạt và bình tĩnh như một tiên tử đứng giữa đám mây, vừa trong trẻo lại lạnh lùng cao ngạo.
Chính là Liễu Như Nguyệt.
Cô ta cũng đứng trên tường thành như bao người, nhưng lại là người bắt mắt nhất, được mọi người chú ý.
Cô ta không đến còn tốt, nhưng cô ta xuất hiện lại khiến cho những kẻ đang chiến đấu như được hít thêm thuốc lắc, đánh nhau càng mạnh hơn.
Tham gia bán đấu giá là thật, chạy đến cầu hôn cũng là thật, nhưng nữ chính đến rồi thì phải biểu hiện thật tốt chứ.
Phải để cho Liễu Như Nguyệt nhìn thấy bọn họ đánh lộn rất giỏi chứ không phải đùa.
Ai cũng phát huy sức mạnh, bày hết nội tình.
Rầm! Bốp! Rầm!
Cuộc chiến có dư âm cực lớn, vòng tròn vốn không nhỏ lại được mở rộng từ từ, quần chúng đứng xem cũng dần dần lui lại.
Là một cuộc đại chiến, đương nhiên sẽ có người đẫm máu.

Mọi người chiến đấu đến là hung mãnh, ai không biết còn tưởng có thù giết cha đấy?
Chậc chậc chậc!
Người đứng xem tặc lưỡi, đàn ông mà! Đúng là một giống loài kỳ quái, chỉ vì tán gái mà ai cũng thành chiến thần hết rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Liễu Như Nguyệt đời này đúng là sống không uổng phí.
Có bao nhiêu con cháu tộc lớn đều liều mạng đánh nhau vì cô ta, đúng là quá có thể diện.
Sự thật chứng minh, đúng là như vậy.
Thiên chi kiêu nữ cao ngạo lạnh lùng kia, lúc này thật sự có chút cảm giác thành tựu, mà cảm giác khi được mọi người chú ý đúng là rất tuyệt vời.
“Nhóc hám tiền, nhóc thắng được cô ta không?”
Ngưu Oanh lấy tay chọt Bạch Nhật Mộng.
“Chắc là được”.
Nhóc hám tiền vùi đầu trả lời.
“Chắc là” này khiến Ngưu Oanh lộp độp trong lòng.
Bạch Nhật Mộng mạnh mẽ, hắn ta biết, nhưng nghe giọng điệu hình như là không quá nắm chắc!
Chỉ vậy cũng đủ chứng minh sự mạnh mẽ của Liễu Như Nguyệt rồi.
Thể Thiên Linh ngàn năm khó gặp quả nhiên không phải trò đùa.
Lúc này, Triệu Bân đã thu mắt lại, đến và đi vô thanh vô tức.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.