Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1525: Chương 1525





“Có quỷ mới biết được hắn ta tu luyện công pháp đó”, Ma Tử ho khan một tiếng, cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Gầm!
Con báo bay rống lên vang vọng khắp bầu trời.
Lữ Trác đang nghiến răng nghiến lợi bên trên nó, hắn ta là đệ tử chân truyền của Tử Y Hầu, không ngờ ở Đại Hạ này ngoại trừ La Sinh Môn thì vẫn còn có người dám ám sát hắn ta, hơn nữa trong đó còn có một người là người của Đại Hạ Thiên Tông.
Quác! Quác!
Phía sau lưng hắn ta, Triệu Bân và Ma Tử vẫn đang truy sát gắt gao.
Con báo bay toát ra ánh sáng đen, Đại Bằng toát ra ánh sáng vàng, huyết điêu toát ra ánh sáng đỏ, con trước con sau so kè với nhau từng thước một, vẽ ra ba đường cong rực rỡ trên bầu trời, người nào không biết có khi còn tưởng đó là ba ngôi sao băng vừa mới xẹt qua.
“Đánh chết thú cưỡi của hắn ta”.
Triệu Bân ngự kiếm phóng ra, nhắm ngay vào con báo bay.

Không đợi hắn nói, Ma Tử cũng đã sử dụng bí thuật phóng ra một luồng kiếm khí.
Lữ Trác lộ ra bộ mặt dữ tợn, mạnh mẽ dẫn động chân nguyên tung ra một chưởng đánh bay kiếm Long Uyên, trở mình lại tung ra một chưởng đánh chệch luồng kiếm khí của Ma Tử, mặc dù là huyết thai nhưng vẫn là cảnh giới Địa Tạng, trong thời gian ngắn tuy có suy yếu nhưng chiến lực vẫn không hề tầm thường, nếu như hắn ta đã không màn thể diện mà muốn chạy trốn thì khả năng trốn thoát của hắn ta vẫn rất cao.
Triệu Bân phất tay, dán lên người của Đại Bằng một lá bùa tốc hành.
Đại Bằng ngay lập tức gia tăng tốc độ kinh người, chỉ trong vài giây đã thu hẹp khoảng cách, trong đôi mắt sắt bén của nó lại phóng ra hai luồng sấm sét rạch nát hai cánh của con báo bay.
“Thiên tế”.
Ma Tử tay kết ấn miệng niệm chú, một đạo ma quang từ trên trời giáng xuống đầu con báo bay khiến cho nó phải lảo đảo.
Nhưng con báo bay được Lữ Trác bảo vệ bằng chân nguyên, tuy rằng đánh trúng nó nhưng cũng không phá được lớp chân nguyên hộ thể đó, chỉ có điều như vậy cũng đã đủ để khiến cho Lữ Trác cảm thấy khó chịu, huyết thai chắc chắn sẽ bị phản phệ sau khi chân nguyên hộ thể bị ảnh hưởng.
“Lão yêu, cứu ta”.
Lữ Trác rít gào rồi chạy trốn đến một sơn cốc, nghe ẩn ý trong lời nói của hắn ta thì hẳn bên trong sơn cốc đó có người của hắn ta, thậm chí còn có thể là bạn tốt của hắn ta, cảnh giới chắc chắn sẽ không thấp hơn cảnh giới Địa Tạng.

Sắc mặt của Triệu Bân đen lại.
Mà sắc mặt của Ma Tử cũng càng lúc càng khó coi.
Tình báo chưa sâu mà đã kéo nhau đi ám sát, dẫn đến cục diện rắc rối như thế này.
Sớm biết như thế thì đã mang thêm mấy cường giả đến đây rồi.
“Hắn ta nhất định phải chết”, ánh mắt của cả hai người càng lúc càng lạnh lẽo, truy sát càng lúc càng hung hãn.
“Lão yêu, cứu ta”, Lữ Trác lại gầm lên, con báo bay đã vọt vào sơn cốc như một ngôi sao xẹt màu đen.
Ở nơi sâu nhất của sơn cốc có một đạo quán nhỏ.
Chỗ này Ma Tử đã từng tới, bên trong đúng là có một cường giả cảnh giới Địa Tạng.
“Là kẻ nào ồn ào như vậy?”
Từ bên trong đạo quán có một lão già mặc mãng bào bước ra, không cần nói cũng biết lão ta chính là lão yêu mà Lữ Trác gọi, vẻ mặt của lão ta trông khá không vui, chắc là lão ta đang ngủ, nửa đêm lại bị người khác quấy rầy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.