Vô Thượng Luân Hồi

Chương 152: Ta Không Nhìn Thấy Gì Hết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Ta giết chết ngươi!”
Rừng núi yên tĩnh trong đêm trăng bỗng vang lên một âm thanh chói tai.
Là người con gái đó!
Tranh thủ có ánh trăng sáng nên cô ta chạy tới hồ này tắm rửa, đang thoải mái hưởng thụ thì bị nện vào người.
Cần ngắm chuẩn đến vậy không, là nữ còn đỡ, đằng này lại là nam.
“Ta không nhìn thấy gì hết!”
Triệu Bân rời khỏi hồ nước, chạy thục mạng, vừa lăn vừa bò.
Ông trời làm chứng! Đây thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, trời mới biết trong hồ có người đang tắm, hơn nữa còn là con gái.
“Đi đâu?”
Đằng sau, một người con gái mặc đồ đỏ, tay cầm kiếm đuổi sát theo, mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm, quần áo dính sát vào cơ thể tôn lên dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp, hai gò má xinh xắn ửng hồng, đôi mắt lanh lợi bắn ra những tia lửa.
Cô ta không quan tâm là có trùng hợp hay không, người nhìn thấy cơ thể cô ta nhất định phải chết.

“Ta không nhìn thấy gì hết!”
Phía trước, Triệu Bân chạy trối chết, không dám quay đầu lại, trong lòng chột dạ, cũng sợ tu vi của người con gái kia.
Cô ta không phải người thuộc cảnh giới Chân Linh, đây là cảnh giới Huyền Dương hàng thật giá thật, tuy chỉ là tầng một nhưng hắn cũng chẳng thể địch lại, chỉ một chưởng cũng đủ giết chết hắn.
“Đứng lại!”
Triệu Bân không nói còn đỡ, hắn nói ra rồi, người con gái kia càng đuổi nhanh hơn, vừa đuổi vừa đánh, kiếm khí phóng ra chặt gãy không biết bao nhiêu cây cổ thụ.
Rầm! Bình! Rầm!
Rừng núi yên tĩnh bởi vì sự xuất hiện của hai người mà trở nên náo động, khiến yêu thú gầm rú, chim chóc bay tán loạn.
“Chạy, chạy đi đâu!”
Người con gái lướt nhanh như gió, cố gắng đuổi kịp Triệu Bân, kiếm khí đỏ thẫm sắc bén chém đứt đôi tảng đá to đùng một cách dễ dàng.
Triệu Bân suýt chút nữa bị chém trúng mặt, đằng sau sống lưng có thêm một vết thương do bị gợn sóng dư âm lan tới.
“Ta thực sự không thấy gì!”
“Còn chối, để cái mạng chó của ngươi lại”.
“Có gì cứ từ từ nói!”
Triệu Bân chật vật bỏ chạy, vẫn cứ vừa lăn vừa bò mà trốn, nhờ bước Phong Thần mà hắn né được nhát kiếm trong hiểm nguy, sau đó, hắn dán lên chân mình lá bùa tốc hành.
Vèo!
Người đâu rồi? Nếu như có sự trợ giúp từ bên ngoài thì sẽ chạy được nhanh thôi.
Như người này, vèo một cái đã không thấy tăm hơi, tốc độ của bùa chú có tác dụng rất lớn, hắn bỏ xa người con gái kia cả đoạn dài.
“Được lắm, bùa tốc hành à!”
Người con gái hừ nhẹ một tiếng, phất tay, trong tay cũng xuất hiện một lá bùa - là là bùa tốc hành.
Vèo! Vèo!
Đột nhiên, một bóng người bỗng biến thành hai, người trước, kẻ sau băng qua rừng rậm.

Rầm! Rắc! Bùm!
Có tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, là do người con gái áo đỏ không quen dùng bùa chú nên trong lúc đuổi theo đã đâm gãy bao nhiêu cây cối, cũng đâm phải rất nhiều tảng đá.
Dáng vẻ nhanh nhẹn ban đầu bỗng trở nên vô cùng thảm hại.
So với cô ta, Triệu Bân đỡ hơn nhiều.
Hắn dùng bùa tốc hành rất thuần thục, đúng là rất biết tận dụng, chưa thấy hắn đâm phải cây cối hay tảng đá nào, gặp phải chướng ngại thì đều khéo léo né được.
Càng như vậy, người con gái càng bực mình.
Tuy tức giận nhưng cô ta cũng không khỏi kinh ngạc.
Trong ký ức của cô ta, chắc chắn Triệu Bân là người đầu tiên có thể dùng bùa tốc hành thuần thục đến vậy.
Điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn chính là Triệu Bân có không ít bùa tốc hành, cả quãng đường trăm dặm, hắn đã đổi không dưới ba lần bùa chú rồi.
Còn cô ta chỉ có một tấm bùa, đã hết hiệu lực nên giờ chỉ có thể dựa vào tốc độ của bản thân.
“May là chuẩn bị từ sớm!”
Triệu Bân ho khan một tiếng, vẩy tay một cái lại xuất hiện thêm một tấm bùa tốc hành, chạy vào sơn cốc.

Vèo!
Người con gái áo đỏ đuổi tới nơi nhưng chỉ đành bất lực, không còn thấy được bóng dáng của hắn đâu.
Có trời mới biết được Triệu Bân chạy đi đâu!
Hắn tìm thấy chàng trai kia ở bên ngoài rừng, hắn ta đang ngồi trên một tảng đá để trị thương, sắc mặt tái nhợt.
Chắc hắn ta đang chữa nội thương, khoé miệng chảy máu không ngừng, toàn thân cũng nhếch nhác vô cùng.
“Đáng chết!”
Đến nông nỗi này rồi mà hắn ta vẫn còn lòng dạ mắng người, cũng không rõ là đang mắng Triệu Bân hay mắng Huyết Điêu của hắn ta.
Lần này đúng là thê thảm vô cùng, lúc trước hắn ta nhờ vào vật cưỡi mà lên mặt, hôm nay lại bị Huyết Điêu hại thảm.
Nếu không phải vì nó muốn ăn thịt Triệu Bân và con chim xấu xí kia thì sao hắn ta lại rơi vào tình cảnh thảm hại như này.
Vật cưỡi chết rồi
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.