Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1481: Chương 1481





“Sao lại không có ai?”
Triệu Bân vẫn đang quan sát, hai mắt của hắn đã đỏ ngầu.
Bởi vì hắn quá chăm chú theo dõi Hình Tháp cho nên mới không nhận ra có người đang theo dõi mình ở trong bóng tối, nếu không thì với đạo hạnh của hắn làm sao có thể không phát hiện ra Huyễn Mộng được cơ chứ? Lần này hắn quá tập trung vào Hình Tháp mà không biết rằng Huyễn Mộng đang từng bước phát hiện ra được bí mật của mình, cũng không biết chuyện này rồi sẽ trở thành mầm mống tai họa hay là mầm móng cơ duyên nào khác đây.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, một ngày mới đã đến.
Đế Đô lúc nào cũng phồn hoa náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Triệu Bân lẻn ra khỏi lầu xanh, nước da của hắn đã tái nhợt vì mệt mỏi, đặc biệt là đôi mắt của hắn còn đỏ ngầu đến mức không thể che giấu.
Hắn đã tập trung theo dõi cả đêm nhưng vẫn không thấy mẹ của mình đâu, điều này khiến cho hắn nghĩ rằng có lẽ mẹ của mình không bị giam trong Hình Tháp, hoặc là mẹ của mình đã ngủ quá say, còn hắn thì đã chọn sai thời điểm.
“Hồi phục rồi”, Triệu Bân sờ lên mắt trái.

Một đêm này mặc dù hắn vẫn chưa thể nhìn thấy mẹ của mình, nhưng phong ấn Thiên Nhãn đã được giải.
Ngoài ra, đồng lực Thiên Nhãn cũng đã trở lại, Thiên Nhãn của hắn hết sức phi thường, cho dù là Huyết Minh Nhãn cũng không thể gây ra quá nhiều vấn đề cho nó, nếu như đổi lại là một loại Thiên Nhẫn khác thì chắc chắn sẽ còn bị phong ấn thêm năm ba ngày nữa.
“Ngô Khởi, ngươi chờ đó cho ta”, Triệu Bân lạnh lùng nói.
Ngô Khởi đã khiến cho việc tìm kiếm mẹ của hắn bị trì hoãn, đáng bị chém chết.
Còn có Sở gia cũng thật thú vị, bảo hắn tới ăn một bữa cơm, tiện tay còn đẩy hắn vào một trận chiến.
“Đây không phải là Cơ Ngân sao?”, có không ít người liếc mắt nhìn hắn rồi nói.
Hôm qua mới vừa gặp, tất nhiên hôm nay ai cũng có thể nhận ra hắn, vì vậy hắn đi tới chỗ nào cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán.
Triệu Bân cũng lười phản ứng, hắn bước vào một cửa hàng, trên bảng hiệu của cửa hàng có đề mấy chữ: Huyền Cơ các.

“Cậu nhóc, cứ tự nhiên xem đi”.
Chủ cửa hàng là một lão già mặc áo choàng trắng, nụ cười của của lão ta rất ôn hòa, ai cũng gọi lão ta là lão Huyền Cơ.
“Tiền bối, ông có thu mua bùa không?”, Triệu Bân hỏi.
Lão Huyền Cơ nhướng mày, xem ra cái tên này không phải tới đây mua đồ mà là muốn bán đồ.
Nhìn hắn một lúc thì lão ta mới cười nói: “Có thu mua”.
Triệu Bân không nói nhiều, thản nhiên lôi ra một bao tải.
Không sai, hắn vừa lôi ra một bao tải bùa, bên trong đó có bùa nổ, bùa tốc hành, bùa lôi quang, bùa nặng thân, bùa nhẹ thân, bùa lơ lửng,… tất cả đều là bùa chú cấp Chân Linh.
Ực!
Lão Huyền Cơ nhìn thấy vậy thì không khỏi nuốt nước bọt một cái, không phải là do lão ta chưa từng nhìn thấy bùa, chỉ có điều số lượng bùa lớn đến như vậy đúng là lần đầu tiên lão ta mới được thấy, mặc dù chỉ là bùa cấp Chân Linh nhưng số lượng này cũng đã đủ để dọa người rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.