Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1420: Chương 1420





Nói chứ, khi hắn cởi giày, đi chân đất thì càng cảm thấy được sự dày và nặng của đất với khí tức ấm áp và hiền hòa.
Lúc thử vận dụng tâm pháp trộm được thì còn có chút sức mạnh của đại địa truyền vào trong lòng bàn chân, giống như những dòng nước suối trong mát đổ vào khắp cơ thể hắn.
Tứ chi với các khớp xương khắp người, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều cảm thấy mát lạnh, cảm giác rất tuyệt vời.
“Sức mạnh của thiên địa đúng là kỳ diệu thật!”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Tâm pháp trộm được đương nhiên là đại địa linh chú, đương nhiên không thể bì được với cô gái Linh tộc.
Tâm pháp của người ta mới là chính tông.
Có điều, hắn không nôn nóng.
Hắn đã có được tinh túy, sau này cần rèn luyện nhiều hơn, nếu như có thể luyện thành phép này thì khi đứng trên mặt đất có nguồn sức mạnh không bao giờ cạn.
Khi gặp phải đối thủ mạnh hơn thì hắn chỉ cần đánh cho đối phương kiệt sức mà chết, cộng thêm võ hồn đan hải nữa, e là trong cùng cấp sẽ không có ai có thể đánh lại được hắn.

Đương nhiên, đối tượng cá biệt như Long Phi của Đại Hạ không nằm trong phạm vi này, chân nguyên của Cửu Vĩ Tiên Hồ nhiều không gì bằng, có thể đè bẹp hắn hoàn toàn về mặt sức mạnh.
“Tiểu sư đệ, ngươi thế này…”
Mục Thanh Hàn ngạc nhiên, nhìn hai chân của Triệu Bân với vẻ thắc mắc.
Có giày mà không mang, lại đi chân trần, ngươi không sợ giẫm phải gai sao?
“Gần gũi!”, Triệu Bân trả lời thật lòng.
Đúng vậy, rất gần gũi, đi chân đất thế kia thì cảm giác vô cùng chân thật.
Mục Thanh Hàn cười gượng, người ta đều nói tiểu sư đệ không bình thường, bây giờ nàng ta đã thấy hơi tin rồi.
“Huyền Thiên tâm pháp”, Triệu Bân đã nhét một quyển sách cổ cho nàng ta.
“Cái này quý giá quá!”, Mục Thanh Hàn vội từ chối, đấy là công pháp vô cùng đáng giá.
“Người một nhà cả, đừng khách sáo như thế, mau cất đi, đừng để người khác nhìn thấy!”, Triệu Bân cười và nói.
Mục Thanh Hàn không từ chối được, vội nhận lấy.
Không thể để người ngoài biết đến công pháp quý giá đó, nếu không thì rất có khả năng sẽ gây ra họa sát thân.
“Đa tạ!”, Mục Thanh Hàn cười rạng rỡ.
Con người tiểu sư đệ tốt thật, thứ quý giá như tử lệ binh tinh mà cũng có thể nói tặng là tặng ngay.
Bây giờ lại tặng một quyển công pháp vô cùng giá trị, lần đầu nàng ta gặp người rộng rãi như thế.
“Này, sao hắn không mang giày thế kia?”
“Đầu óc không bình thường mà ngươi còn mong hắn làm chuyện bình thường sao?”
“Ngươi mắng chuẩn đấy!”
Rất nhiều đệ tử đi ngang qua, từ rất xa đã nhìn thấy Triệu Bân không mang giày.
Không chỉ bàn tán mà còn nhìn với ánh mắt kỳ lạ, thật sự không có tiền mua giày sao? Không thể nào đâu.
Đến cả hai ông già canh gác Bí Phủ cũng chau mày.
Đặc biệt là ông già đen, còn muốn chạy đến tìm hiểu thử có chuyện gì nữa.
Triệu Bân thấy vậy thì liên nhanh tay kéo Mục Thanh Hàn phóng đi thật nhanh.
Ông già đen bẩn thỉu, ngồi khui móng chân và vuốt râu, chân ông ta thối đến mức khiến người ta muốn phát khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.