Vô Thượng Luân Hồi

Chương 136: Vực Ô Long






Trong sơn động chỉ truyền ra một chữ, không mừng không lo, không nóng không bực, nhàn nhạt đến vô tình, giọng điệu tuy hơi nhẹ nhưng lại mang một tia sức ép Thiên Võ, mà một tia sức ép này suýt nữa lấy mạng của Triệu Bân, tinh thần sa sút, khiến đầu óc muốn nổ tung.
Một chữ này của hắn đã dọa cho lão mập sợ hãi không ít, vừa mới tiến lên một bước nhỏ đã thu chân lại, theo bản năng nghĩ, nếu tiến thêm vào chắc chắn là sẽ gặp đòn tấn công sấm sét của cảnh giới Thiên Võ.
“Vô ý làm phiền, vô ý làm phiền thôi”.
Lão mập cười khà khà, vừa cười vừa lui bước.
Lần này thật sự sợ rồi.
Vị kia ở bên trong tính tình không tốt lắm, không thể chọc vào.
Lùi mãi lùi mãi rồi quay đầu bỏ chạy.
Không thể không nói, cảnh giới Địa Tạng bỏ trốn cũng mang khí thế thật bá đạo.
Phù!
Thấy lão ta đã đi xa, Triệu Bân mới thở phào một hơi, ngất xỉu tại trận.
Bí thuật Uy Chấn Bát Hoang quả thật là thần thông dọa người vô cùng tốt.
Nhưng sức tiêu hao và cắn ngược lại cũng đủ bá đạo, đau đớn khiến hắn không phân rõ đâu là thực đâu là ảo.
“Miễn cưỡng qua cửa”.
Nguyệt Thần mỉm cười, hài lòng duỗi lưng, rất thỏa mãn với diễn viên nhỏ này, như thể đã vượt qua mong đợi của cô ta, là một hạt giống tốt.
Triệu Bân ngủ cả một đêm.

Mãi đến khi trời hửng sáng thì hắn mới ôm đầu ngồi dậy, vẻ mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, uể oải, không có tia sáng trong ánh mắt, mí mắt đang run lên vì kiệt sức.
Bây giờ hắn đã biết, tại sao trước đây Nguyệt Thần lại không truyền bí thuật này rồi.
Cái thứ khốn nạn chơi đùa mạng sống này! Chỉ vì tạo một sức ép cảnh giới Thiên Võ trong chớp mắt mà suýt chết.
Cũng may là hắn đã dọa được lão mập.
Lần này sẽ là một dấu ấn sâu đậm trên con đường tu luyện của hắn.
Trong lúc nghỉ ngơi, hắn liếc nhìn Nguyệt Thần.
Cô nương này không phải là rảnh bình thường, nằm chợp mắt trên mặt trăng, dường như từ đầu đến cuối không biết nguy hiểm là gì, tâm cảnh của thần quả là phi thường.
“Tú Nhi, cô đã lấy ai chưa”.
Không biết tại sao, Triệu Bân lại hồ đồ hỏi một câu như thế, chủ yếu là do tò mò, muốn biết, vị thần như thế nào mới khiến Tú Nhi này đầu hàng.
“Thế nào, thích ta hả?”
Nguyệt Thần chưa mở mắt, lời nói rất tùy tiện, cũng không hề dè dặt, kín đáo.
“Ta có vợ rồi”.
Triệu Bân vùi đầu vào đống thuốc, thuận miệng trả lời.
“Có thêm một vợ nữa không tốt hả?”
“Nếu ta lấy cô, ngày nào ta cũng sẽ không về nhà, làm cô cô đơn chết đi mới được”.
“Ha ha…”
Lời nói này chọc cho Nguyệt Thần bật cười, hậu bối rảnh rỗi cũng không tệ.
Như Triệu Bân này nói đùa với người khác mà cũng mang bộ dạng nghiêm túc như vậy.
Tán gẫu mấy cây, Triệu Bân nhảy ra khỏi sơn động.
Khi ra khỏi rừng thì lại không tìm thấy ngựa của hắn, ngựa của người áo choàng đen cũng không thấy, hơn nửa là bị người qua đường dắt đi rồi.
Không còn cách nào chỉ đành dựa vào đôi chân mình vậy.
Dựa vào bước phong thần liều mạng mà chạy, tốc độ cũng không chậm.
Phía trước có một ngôi làng.
Tìm một con ngựa, phi như tên bay, một đường này đi cũng coi như thuận lợi.
Khi hắn dừng lại thì màn đêm đã sắp buông xuống.
Đây là một vùng núi, từng dãy núi san sát, núi non trùng điệp, đỉnh núi cao vót, vách núi cheo leo, có rất nhiều cây cổ thụ cao chọc trời.
Đứng ở bên ngoài còn có thể nghe thấy tiếng gầm của yêu thú, mà vực Ô Long mà hắn gian nan tìm kiếm thì lại ở chỗ sâu nhất, mà loài người khó đi tới.

Vực Ô Long chỉ có trong truyền thuyết.
Tương truyền, vào thời cổ đại, một con rồng đã rơi xuống đây.
Con rồng màu đen tuyền, đập xuống một ngọn núi trở thành một con vực, cái tên vực Ô Long cứ thế mà xuất hiện.
Còn đó có phải là sự thật không thì đến nay vẫn chưa có ai xác nhận.
“Hơn nửa là ở đây rồi”.
Không biết lúc nào, hắn mới dừng lại, trèo lên một vách núi, từ đây nhìn xuống chính là vực Ô Long.
Những hòn đá rơi xuống đều không nghe thấy âm thanh vọng lại.
Nhìn lâu thì còn có cảm giác chóng mặt, có trời mới biết, vực này sâu bao nhiêu, đến cả cảnh giới Huyền Dương mà ngã xuống thì phần lớn là cũng bị nát thành thịt băm.
“Ngươi thật sự biết tìm chỗ đấy”.
Triệu Bân tặc lưỡi, thuận tay lấy ra bản đồ kho báu.
Trên bản đồ có một chấm đỏ rất bắt mắt, chính là chỗ giấu kho báu, nhưng không phải dưới đáy cốc, mà là ở giữa sườn núi.
Cô Lang đã đào một sơn động ở đó, dùng dây thừng mới xuống được.
Vừa nghĩ như thế, hắn đã lấy dây thừng ra.
Càng đi xuống dưới thì trời càng tối, từng trận gió lạnh lẽo thổi qua, tiếng u u như hồn ma đang khóc, võ tu bình thường thì chắc đã chạy xa khỏi con vực âm u không thấy mặt trời này.
Hắn dừng lại, là một hòn đá nhô ra.
Hòn đá cũng chỉ 3, 5 trượng, đầu kia của nó là một cửa đá.
“Chính là mày rồi”.
Triệu Bân cười nói, đứng ở cửa đá, không khỏi xuýt xoa.

Chỗ Cô Lang giấu đồ, ý tưởng cũng thật độc đáo.
Phí bao nhiêu sức lực, chạy đến đây đào một cái hang lớn, nhìn cửa đá đóng kín, bên trong nhất định là một cái động, lại còn không nhỏ.
Ở cái chỗ thâm sơn cùng cốc này mà giấu kho báu thì cảnh giới Thiên Võ cũng chưa chắc đã tìm được.
“Báu vật gì đây!”
Triệu Bân vặn tay, thi triển thuật xuyên tường, một đầu đụng lên trước.
Bụp!
Âm thanh này vang lên rất chói tai, cửa đá vẫn không di chuyển nhưng đã đụng đến nỗi hoa mắt chóng mặt, rõ ràng là cửa đá cản đường này không phải dùng vật liệu đá tầm thường!
Vù vù!
Khi hắn đang cắn răng cắn lợi thì cửa đá lại tự mở ra.
Mà sau đó là một lực hút vô cùng kinh khủng.
Triệu Bân không kịp đề phòng, không đứng vững nổi, bị hút vào trong.
Lúc này, hắn mới nhìn khung cảnh xung quanh.
Bên trong là sơn động, nói đúng hơn là một địa cung nhỏ, chu vi đủ 180 trượng, bao nhiêu hòm gỗ, đựng đầy vàng bạc châu báu, còn có một tòa đài đá nguyên hình.
Điều này cũng không là gì.
Chủ yếu là trên đài đá còn có một người đang ngồi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.