Vô Thượng Luân Hồi

Chương 133: La Sinh Môn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bùm! Ầm! Bùm!
Ba tiếng nổ của bùa nổ gần như vang lên liên tiếp trong màn đêm.
Phụt!
Đại Điểu hộc ra máu, chủ yếu là nó không kịp né nên phải hứng chịu tám mươi phần trăm uy lực của bùa nổ, máu me đầm đìa, đứt cả một cánh hệt như con diều bị đứt dây rơi từ trên không xuống.
Người thanh niên áo tím trên lưng nó cũng không khá hơn là bao, đánh phụ trợ cũng rất khá, cơ thể và khả năng kháng nổ thì thật sự không thể khen nổi.
Đại Điểu máu me đầm đìa, hắn ta cũng thế, vì thú cưỡi bị thương nên hắn ta cũng rơi từ trên trời xuống.
Hắn ta không ngờ là Triệu Bân lại có bùa nổ làm mình không kịp trở tay như vậy, đứng quá cao nên hắn cũng thành mục tiêu sống.
Ầm! Ầm!
Theo từng tiếng nổ vang, Đại Điểu rơi xuống một ngọn núi nhỏ khiến nó vỡ ra, tiếp sau đó là thanh niên áo tím rơi xuống, một tảng đá cực lớn bị bể tan tành.
Trong đất đá tứ tung, không hề nhìn thấy bóng dáng của cả hai nữa, e là không đứng dậy nổi, toàn thân bê bết máu.

Với cú ngã như thế, chắc hẳn thanh niên áo tím bị liệt nửa người, lúc này mà còn thở đã là may mắn lắm rồi.
Triệu Bân đi đến, cầm Tử Tiêu dính đầy máu lên.
Thanh niên áo tím muốn đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào, xương cốt toàn thân đều gãy hết, kinh mạch cũng không còn hoàn chỉnh nữa, dường như đã bị ngã thành kẻ tàn tật mất rồi.
“Ai phái các ngươi đến đây?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, cầm kiếm đến gần.
Miệng thanh niên áo tím tuôn đầy máu nhưng lại không hề sợ hãi mà ngược lại hắn ta còn nở nụ cười kỳ dị với Triệu Bân như thể mang theo chút cảm kích.
Triệu Bân nhíu mày, không rõ nụ cười này có hàm ý gì.
Hắn nhìn một hồi thì máu trong miệng thanh niên áo tím biến thành màu đen.
“Chết tiệt!”, Triệu Bân lập tức chạy đến.
Nhưng đáng tiếc hắn muộn rồi, thanh niên áo tím đã nuốt thuốc độc được giấu trong kẽ răng, chết ngay tại chỗ.
Trước khi chết, ánh mắt hắn ta không hề có sự đau khổ mà là sự giải thoát, hệt như một ông lão ra đi một cách an nhàn ở tuổi xế chiều.
“Thích khách!”, Triệu Bân khẽ nói.
Nhiệm vụ ám sát thất bại, khi rơi vào tay địch, đa số sát thủ đều sẽ làm như thế, có thể là do đạo đức nghề nghiệp, cũng có thể là do khi quay về, họ sẽ chết còn thê thảm hơn.
Hắn lục soát trên người thanh niên nhưng không tìm thấy thẻ bài thân phận, ngoài áo và cung tên ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác nữa.
Người đàn ông một mắt và ông già cũng thế, hắn không tìm được chút đồ vật gì có thể chứng minh thân phận của họ, càng không biết ai đã phái họ đến.

Quát! Quát!
Đại Điểu vẫn chưa chết, còn nằm trong những mảnh đá vụn kêu thảm thiết, không biết là kêu than vì chủ nhân hay vì chính nó luôn chao lượn trên chín tầng mây, chưa từng ngã vào Cửu U như hôm nay.
“La Sinh Môn!”
Câu nói thình lình của Nguyệt Thần như có thể hiểu được tiếng kêu thảm thương của Đại Điểu, có thể hiểu được một bí mật trong tiếng kêu đó.
Cô ta không biết nhưng có lẽ Triệu Bân biết.
“La Sinh Môn?”
Triệu Bân nhíu mày, sao mà hắn không biết cơ chứ.
Đó là một tổ chức sát thủ rất bí ẩn, đã có từ thời đại chiến quốc xa xưa rồi, cao thủ bên trong nhiều như mây, hơn nữa còn trải rộng khắp nơi.
Nghe nói, các thế hệ môn chủ La Sinh Môn ngày xưa đều là có cảnh giới Thiên Võ hàng thật giá thật, chưa ai thấy mặt họ nhưng nhắc đến cái tên La Sinh Môn thì ai cũng phải sợ.
Chỉ cần đưa đủ tiền, cho dù là Thiên Tông hay Hoàng tộc, dường như không có ai là họ không dám ám sát, mấy chuyện này không hề hiếm có trong một ngàn năm nay.
Lúc này, Triệu Bân nghĩ rất nhiều,
Đêm đó, những người thổi thuốc mê vào phòng hắn chắc chắn cũng là sát thủ của La Sinh Môn.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ pháp sư gian ác trước đó cũng là người của La Sinh Môn.
Tổ chức sát thủ này quá mức bí ẩn, các thành viên ẩn mình trong thế gian với nhiều thân phận khác nhau.
“Rốt cuộc là ai?”
Đến nửa đêm, hắn mới miễn cưỡng ép được chất độc ra ngoài, sắc mặt vẫn trắng bệch.
Làm xong hết mọi chuyện, hắn mới lấy binh khí của ba người kia ra xem.
Quả thật ba món binh khí này là loại tốt, nhất là chiếc búa dát vàng của người đàn ông một mắt, được làm bằng kim huyền thiết, ít nhất nặng bốn trăm cân.
Thanh kiếm của ông lão và cây cung của thanh niên cũng được làm bằng huyết thiết đặc biệt.
Ngay cả thích khách cảnh giới Chân Linh mà cũng được trang bị như thế, không cần nghĩ cũng biết được là sát thủ cấp
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.