Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1317:




Chương 1317:


“Cuồng long”.
Khí huyết Vô Niệm bùng nổ, một chưởng đánh ra, kim long rít gào xuất hiện.
Triệu Bân ra tay rất đơn giản nhưng cũng đầy mạnh mẽ, một quyền đánh nát kim long, dư âm của đòn tấn công đó lan ra, dù là Vô Niệm mạnh mẽ đến thế cũng bị đâm cho lùi lại phía sau, mỗi một bước lùi lại đều khiến đài chiến đấu nổ tung, nhất là tay hắn ta, máu thịt bê bết.
“Thần lực bẩm sinh… Cũng thành vật trang trí”, Kiếm Nam chợt thổn thức.
“Không phải vật trang trí, mà là Cơ Ngân quá mạnh”, Tô Vũ hít một hơi thật sâu.
Ầm!
Cùng với tiếng nổ vang đó, cuối cùng Vô Niệm cũng dừng lại.
Đúng là dừng lại thật, nhưng bước chân lảo đảo, cổ họng có vị ngọt, phun ra máu tươi.
“Ta… Nhận thua”.
Mọi người dưới đài đang hào hứng xem trận chiến thì hắn ta chợt nói ra những lời đó.

Bọn họ không nghe lầm, tiểu Vô Niệm thật sự nhận thua.
“Thế… Là xong rồi hả”, mọi người cùng mím môi, đánh tiếp đi chứ!
Quả đầu bóng loáng bất đắc dĩ lắc lắc, dù có thể đánh tiếp, dù vẫn còn rất nhiều bí thuật chưa dùng đến nhưng hắn ta không muốn đánh, có đánh cũng không đánh lại, hán ta với Cơ Ngân có sự chênh lệch rất lớn, vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng… Đó là không muốn làm Cơ Ngân mất sức, vẫn còn trận chiến phía sau cơ mà?

“Không đã”.
Tất cả mọi người đều thốt lên cùng một câu, một màn kịch hay ho xem còn chưa kịp đã mà?
Vô Niệm đã xuống đài, lần này bước xuống sẽ là bị loại hoàn toàn, không còn cơ hội hồi sinh nữa.
Triệu Bân cũng bước xuống.
Mọi người đánh chưa đã, hắn cũng thế cơ mà.
Hắn đang muốn học trộm bí thuật đây? Đánh mới có một nửa, Vô Niệm đã tặng cho hắn hai chữ nhận thua.
“Hôm nay phải mời rượu đấy”, Tô Vũ cười nói.
“Mời, tất nhiên phải mời rồi”, Triệu Bân nhét cho hắn ta một bình hồ lô.
“Tên này… Thấp nhất cũng phải hạng ba, ngươi nói xem có tức không cơ chứ”, Kiếm Nam đã tỉnh, ngồi đó chậc lưỡi liên tục.
Những lời đó không sai, Vô Niệm bị loại, sau đó là Liễu Như Nguyệt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô ta cũng bị loại nốt, chỉ còn mỗi Cơ Ngân, Mặc Đao và Sở Vô Sương, dù có bỏ quyền trong trận chung kết thì cũng xếp hạng ba, nếu đánh thêm một trận, nói không chừng còn có hạng hai.
“Con hắc mã này có vẻ hơi hung hãn!”, Dương Phong cũng thổn thức không thôi.
“Nếu đánh với Sở Vô Sương thì liệu có áp lực gì không?”, Huyễn Mộng cười đùa hỏi.
“Cũng tạm”, Triệu Bân rót một ngụm rượu.
Nhìn xem, hai chữ đó thốt ra từ miệng hắn nghe cứ ngứa đòn thế nào ấy.
Vô tình làm ra vẻ thế này mới là đòn chí mạng nhất.
Nhưng mọi người cũng sẽ không nói gì.
Cơ Ngân chỉ là cảnh giới Chân Linh, hắn có tư cách làm ra vẻ.
“Lại đây”.

Chương 1318:


Đang nói chuyện thì một âm thanh vang đến tai Triệu Bân.


Triệu Bân vội vàng cất bầu rượu, chạy đến chỗ Vân Yên: “Chuyện gì thế sư phụ?”


“Còn chuyện gì được nữa, thưởng cho ngươi!”, Vân Yên vung tay ném một viên đan dược.


“Cái này… Sao con dám nhận”, Triệu Bân cười hơ hớ, nói thì nói thế nhưng tay đã nhận lấy, được tặng đan dược thế này, lại còn là tam vân đan, có thể hồi phục chân nguyên của bản thân trong thời gian ngắn, hắn biết Vân Yên muốn nói gì: Tỷ thí vẫn còn, hắn vẫn còn một trận chiến cần nhanh chóng hồi phục.


Trên thực tế, hắn cũng không tiêu hao bao nhiêu chân nguyên.


“Cảm ơn sư phụ”, Triệu Bân cười, cầm đan dược chạy đi nhưng không ăn.


“Tiểu đồ đệ nhà người khá là thú vị đấy”, Đào Tiên Tử cười nói.


“Không bao lâu nữa Sở Lam sẽ quay về tông, tiểu tử đó cất giấu bí mật gì, lai lịch thế nào, chỉ cần hỏi sẽ biết”, Linh Lung khẽ cười: “Bây giờ ấy à! Đúng là không nỡ gỡ lớp mạng che mặt bí ẩn đó xuống”.


Vân Yên không nói gì, chỉ cười dịu dàng.


Chờ, cô ta nhất định sẽ chờ đến khi nữ soái trở về sau đó tâm sự về Cơ Ngân.





“Sở Vô Sương, Liễu Như Nguyệt, lên đài”, Ngô Huyền Thông lại lên tiếng.


Liễu Như Nguyệt hít một hơi thật sâu, đi từng bước lên đài chiến đấu.


Sở Vô Sương xuất hiện thì lại thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, vầng sáng như pháo hoa rực rỡ rồi lại như huyết lệ.


Cùng là nữ đệ tử, cùng là yêu nghiệt, thế nhưng so với Sở Vô Sương thì phong thái của Liễu Như Nguyệt trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều, con cưng của trời cũng có đứa thương đứa ít thương hơn một chút, hiển nhiên, Sở Vô Sương được ưu ái hơn.


“Lại thêm một người nữa bị loại”, rất nhiều người nói thế.


Những lời đó không có người nào phản bác, Hàn Tuyết cũng thua đến thảm hại, Liễu Như Nguyệt chắc cũng không khá hơn là bao.


Mở!


Liễu Như Nguyệt lên tiếng, nhanh chóng triển khai cấm pháp.


Đánh với Sở Vô Sương thì không cần phải che giấu bất kỳ điều gì cả, chỉ có dùng đến cấm pháp mới đủ tư cách đánh thôi.


“Quyết Thiên Linh Kiếm”.


Liễu Như Nguyệt khẽ hé môi, tay cầm kiếm Thiên Linh lao tới.





Bí thuật bình thường thì thôi khỏi dùng cũng được, dùng cũng như không thôi, cứ nhằm đại chiêu mà dùng thôi.


Nhìn sang Sở Vô Sương, cô ta chỉ giơ hai ngón tay ngọc dễ dàng kẹp lấy kiếm Thiên Linh, vầng sáng ngũ sắc rực rỡ dâng tràn, sức mạnh bí ẩn lóe lên, nhanh chóng phá tan kiếm uy Thiên Linh chỉ trong một cái chớp mắt.


Liễu Như Nguyệt kêu rên, bị một đòn đánh lùi.


Cùng cô ta ập tới là kiếm khí ngũ sắc.


Đấu pháp của Sở Vô Sương vẫn thế, người không hề cử động… Sẽ có kiếm khí ngũ sắc đuổi theo đối thủ chém.


“Kiếm uy mạnh thật”.


Liễu Như Nguyệt nghiêm mặt, thật sự chống lại Sở Vô Sương mới biết kiếm khí đó đáng sợ tới mức nào.


Chẳng kịp nghĩ nhiều, cô ta nghiêng người né tránh kiếm khí.




Đột nhiên, kiếm khí ngũ sắc như có linh hồn, một đòn không trúng mục tiêu thì nó lại chém ngược trở về.


Phá!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.