Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1286: Chương 1286





Điểm khác nhau chính là thiên cang hộ thể tự mang theo lực đàn hồi đáng sợ.
Nhưng nếu bàn về phòng ngự hay là chuông vàng hộ thể, đồng cấp tiên có người có thể đánh vỡ, vì vậy nói nếu Vô Niệm võ tu loại này cũng là người được chọn tốt nhất của Tiền Phong Nhục thuẫn, còn thích hợp hơn so với Man Đằng, chỉ một cái chuông vàng hộ thể, cơ bản liền có thể chống lại tất cả thương tổn, đánh nhau với Man Đằng.
Chỉ có điều loại bí pháp này đã sớm thất truyền.
Không ngờ đó! Tên tiểu đầu trọc này cuối cùng được chân truyền, quả thật là đại vận khí.
Chớ nói những đệ tử khác, ngay cả Triệu Bân thấy rồi cũng con mắt lóe sáng, đó quả thật là bí pháp tốt.
Coong!
Đang khi nói chuyện, kiếm khí ngũ sắc kia đã giết tới.
Tồn tại của Sở Vô Sương rất tốt cho người đời… đã nói rõ một đạo lý có từ ngày xưa: Không có gì kiên cố mà không phá nổi, chuông vàng hộ thể gì đó ở trước mặt kiếm khí ngũ sắc của cô ta, đó chính một vật trưng bày yếu ớt như tờ giấy trắng, một kiếm trực tiếp bể tan tành, ngay cả Tiểu Vô Niệm cũng cùng bị xuyên thủng.
Ừng ực!
Cảnh kia không biết bao nhiêu người đứng nhìn âm thầm nuốt nước miếng.
Đó là chuông vàng hộ thể đó! Phòng ngự tuyệt đối, vậy mà lại bị một đường kiếm khí trực tiếp đánh thủng.

“Kiếm tới”.
Vô Niệm đưa tay, kiếm bạc bay ra khỏi chiến đài lại bị hút vào trong tay.
Không đợi hắn ta thở dốc, Sở Vô Sương lại xuất ra một đường kiếm khí ngũ sắc càng quỷ dị hơn so với hai đường trước kia, một đường kiếm khí ngũ sắc lại chia thành năm đường, màu sắc đều khác nhau.
Keng!
Vô Niệm nâng kiếm tiến lên, dùng hết sức múa kiếm gãy để phòng ngự.
Tiếp đó chính là liên tiếp chuỗi tiếng va chạm kim loại, năm đường kiếm khí kia giống như có linh tính, lại vẫn được công phạt, cũng có lẽ là Sở Vô Sương đang khống chế, liền giống như loại thuật ngự kiếm đó.
Phụt! Phụt!
Trên chiến đài huyết quang chợt hiện, liên tiếp từng đường.
Là Vô Niệm đổ máu, cho dù là đề phòng gió thổi không lọt, vẫn bị năm đường kiếm khí đáng sợ kia vạch ra từng vũng máu, mỗi một vết kiếm đều có ánh sáng ngũ sắc xung quanh, hóa giải tinh khí hắn, khiến cho vết thương không những không khép lại, lại còn khuếch tán ra bên ngoài, ý kiếm đã xâm nhập thể phách.
“Mấy ngày không gặp, không ngờ nha đầu kia lại mạnh vậy”.
Lão Trần Huyền sụt sịt một tiếng, ngay cả ông ta cảnh giới Địa Tạng này cũng chậc lưỡi không dứt.
“Cô ta… có phải có năm loại thuộc tính không”, Triệu Bân liếc mắt, hỏi ra vấn đề này.
“Cô ta có phải có năm loại thuộc tính không”, Triệu Bân hỏi.
“Có thể nhìn ra cái này, chứng tỏ ngươi cũng không ngu”, lão Trần Huyền khoan thai nói.
“Ngoại trừ thủy, mộc, phong, hai cái khác là loại thuộc tính gì”.
Triệu Bân lại hỏi.
“Quý mới biết”, lão Trần Huyền nhún vai.
Ngay cả ông cũng không biết?”, Triệu Bân không khỏi nhíu mày.
“Toàn bộ Đại Hạ..
chi ba người biết hai loại thuộc tính kia”, lão Trần Huyền uống ực một hớp rượu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.