Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 59: Đi rồi sao




“Đại ca, ngươi hãy động não một chút có được không?” “Khi sinh ra ta đã không có Thai Châu, tại sao ta phải động não, đây là việc của ngươi mà” Đại Hoàng nói một cách khinh thị.
“Trên tộc ký nói, là bởi vì có người để ý đến bảo bối của nhà họ Trần, cho nên mới sinh ra tranh chấp.”
“Nhà họ Trần suy tàn ở Lang Gia như vậy, còn có bảo bối gì?”
“Bảo bối truyền lại từ tổ tiên, không phải có một Thai Châu sao” Trần Trường An tức giận nói.
"Cái Thai Châu có tác dụng quái gì đâu mà bọn họ cũng muốn cướp?”
"Điên rồi sao?"
Đại Hoàng rất không hiểu hành vi của những người này, cái thứ Thai Châu này, không có năng lượng dao động, không có bất kỳ khí tức nào.
Ít nhất là cho đến bây giờ, Đại Hoàng không biết người khác cầm Thai Châu này có thể dùng để làm gì.
Chỉ vì cái thứ này mà đánh nhau với nhà họ Trần ư? Đây không phải là điên rồi sao! "Bản chất con người là như vậy!"
"Thứ này là bảo bối truyền lại từ tổ tiên nhà họ Trần, lại truyền hàng ngàn năm."
"Nếu là ngươi, trước khi không biết thứ này là Thai Châu, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”

"Chắc chắn sẽ có người cho rằng đây là một bảo vật không thể để lọt, nếu không nhà họ Trần đã không truyền lại nhiều năm như vậy."
“Nhà họ Trần sẽ phủ nhận, nhưng cũng cần người khác tin mới được.”
“Vì vậy, cuối cùng bọn họ sẽ ra tay, trước tiên cướp lấy đồ vật rồi mới nói.”
“Cho dù cuối cùng phát hiện ra đồ vật vô dụng, nhưng đòn đả kích vào nhà họ Trần đã hình thành.”
“Cái này...” Nói tới nói lui, Trần Trường An đột nhiên nhíu mày.
Nhà họ Trần bao nhiêu năm nay luôn đi xuống dốc, mẹ nó, không lẽ toàn bộ đều là vì Thai Châu ư?
Luôn bị để ý, luôn bị nhắm đến? Tộc nhân chết liên tục, cuối cùng sa sút đến Đại Chu Bắc Vực này?
Nếu thật sự như vậy, thì bản thân mình không phải trở thành tội nhân thiên cổ của nhà họ Trần sao?
“Sao không nói nữa? Ngươi phân tích rất có lý mà”
Thấy Trần Trường An nhíu mày rất chặt, Đại Hoàng cũng nghi ngờ nhíu mày.
“Không có gì.”
"Vậy thì, nhất định phải đi Lang Gia. Hơn nữa ta nghỉ ngờ, khi xưa kẻ ra tay với họ Trần không chỉ một gia tộc hay một thế lực. Chính vì thế, tộc trưởng thế hệ đó của nhà họ Trần đã không ghi chép việc này trong tộc ký. Lo sợ hậu nhân muốn báo thù, sẽ khiến nhà họ Trần lại rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Nghe phân tích của Trần Trường An, Đại Hoàng cảm thấy rất có lý, nhưng điều duy nhất khiến nó không hiểu là:
Tại sao mỗi lần chỉ lấy một viên? Nếu muốn cướp, không phải nên cướp hết sao?
Về vấn đề này, Trần Trường An cũng đã suy nghĩ, nhưng nguyên nhân cụ thể thì không có câu trả lời rõ ràng.
Có thể là ngày xưa phụ thân của Trần Trường An đã phòng ngừa chu đáo, cất giữ chín viên Thai Châu riêng lẻ.
Mặt khác, cũng có thể là những kẻ thèm muốn Thai Châu đơn giản chỉ không biết có tới chín viên, cướp được một rồi tưởng đã thành công nên bèn rời đi.
Dù thế nào đi nữa thì bây giờ nguyên nhân không còn quan trọng nữa.

“Đi thôi, nơi này đến Lang Gia còn xa lắm”
“Đại Hoàng, phình to ra đi, nếu không cưỡi không thoải mái đâu.”
Hả? Lại cưỡi chó à?
“Ngươi đã có thể tu luyện rồi, tự đi được mà” “Tốc độ chậm."
“Mẹ kiếp, ngươi vội đi đầu thai à?”
“Nếu có thể, cũng không phải không muốn” “Mẹ kiếp, mụ nội ngươi, má nó...”
Đại Hoàng mắng inh ỏi một tràng, Trần Trường An chỉ im lặng nhìn, không hề tức giận.
“Măng xong chưa?”
“Đã thoải mái chưa?”
“Ngươi nsoi xem, sư phụ ta đối xử với ta thế nào, nếu ta...”
“Đại gia, ngồi vững đi, ta xuất phát ngay bây giờ.”
Vừa nghe đến Mục Vân Dao, Đại Hoàng lập tức đổi sắc mặt, cười hớn hở, như thể người mắng chửi vừa rồi không phải là nó vậy.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Trung Thiên Vực, Thiên Cơ Các.
“Các chủ, vừa nhận được tin, Trần Trường An dường như đã rời Bắc Vực.”
“Hiện giờ Trần Vân Hiên đang đơn độc lăn lộn tại Bắc. Vực”
Đi rồi sao?
Vong Thiên Cơ không ngờ Trần Trường An đi nhanh đến thế, dù sao thì Nhân Bảng vừa mới xuất hiện, theo lý thì nên ở lại Bắc Vực để huấn luyện Trần Vân Hiên mới phải chứ. “Được rồi, ta biết rồi.”
“Cho người tiếp tục theo dõi Trần Vân Hiên.”
“Nhớ lấy, nếu Trần Vân Hiên gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải ra tay cứu giúp”
“Vâng, Các chủ." “Vậy còn Trần Trường An thì sao?”
“Trần Trường An... cách xa hắn ra, bên cạnh hắn có Đại Hoàng không đơn giản đâu.”
“Vâng”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.