Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 398: Đương nhiên




“Tiên Nhi, ta thực sự không biết chuyện này, ngươi phải tin ta”.
Sau khi Cổ Phượng Dao mắng Trần Trường An một câu, quay đầu lại giải thích với Cố Tiên Nhi.
Bất kể Cố Tiên Nhi nghĩ thế nào, nhưng Cổ Phượng Dao thực sự coi nàng ta là bạn, hơn nữa còn nhìn ra, Cố Tiên Nhi thích Trần Trường An.
Bây giờ nàng ta có cảm giác tội lỗi đã cướp bạn trai của ban tốt.
Lúc Gố Tiên Nhi vừa nghe thấy tin này, trong lòng thực sự hoảng loạn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, nàng ta đã bình tĩnh lại.
Cố Tiên Nhi biết rõ, nàng ta là một thị nữ, hơn nữa, đây là hôn sự mà sư phụ của Trần Trường An định sẵn.
Cố Tiên Nhi không có thân phân và tư cách gì để thay đổi, điều nàng ta có thể làm chính là theo bên cạnh Trần Trường An, như vậy là đủ
“Chuyện này không được thương lượng ư?”
“Sư phụ ta không gặp ta, có phải vì chuyện này không?”, Trần Trường An cau mày hỏi.
“Việc này... ta không biết tại sao sư phụ ngươi không gặp ngươi”. “Nhưng sư phụ ngươi từng nói, chuyện này không cần thương lượng”.
“Hoặc là ngươi lấy cả người và trân châu, nếu không, ngươi chỉ có thể thách chiến với ta, thắng được ta, ngươi cũng có thể lấy trân châu đi”.

Nghe thấy lời của Cổ Phong Hoa, Trần Trường An ngẩn người, chiến thắng một cường giả đại đế đỉnh phong?
Đùa gì vậy?
Thực lực hiện giờ của Trần Trường An vốn không thắng nổi, hắn vẫn rất biết mình biết ta.
“Cả đời Trần Trường An ta chưa từng bị người khác ép bức”. “Ta ghét nhất là người khác uy hiếp ta”.
“Được!” “Ta đồng ý!” Ừm?
Cú quay ngoắt của Trần Trường An suýt làm gãy cái lưng vạn năm của Cổ Phong Hoa.
Ngươi kích động hào hùng nói nhiều như vậy, cuối cùng ngươi lại đồng ý? Ngươi còn biết xấu hổ không hả?
Nữ đế tuyệt thế Mục Vân Dao, sao lại nhận một đồ đệ như này?
Chẳng trách không muốn gặp, đồ đệ này, ai muốn gặp hắn nhiều đây? Còn không bị chọc tức chết?
“Phượng Dao, từ nay về sau, ngươi là vị hôn thê của ta, có vui không?

Cổ Phượng Dao thộn mặt nhìn Trần Trường An tươi cười vui vẻ, nhất thời không phản ứng lại.
Việc này... có cần lật mặt nhanh vậy không?
Cả đoạn đường chẳng để ý quan tâm ta, bây giờ lại cười tươi? Hơn nữa mình còn chưa đồng ý, làm sao là vị hôn thê được? “Ta...”
“Được, không cần nói, ta biết, ta hiểu, hiểu hết, con gái, e thẹn, xấu hổ thừa nhận”.
“Ta hiểu hết những điều này, không sao, cứ từ từ”.
Trần Trường An trực tiếp ngả lời Cổ Phượng Dao, sau đó quay đầu nhìn sang Cổ Phong Hoa.
“Thưa ông, ta có chuyện muốn hỏi ông”.
“Ô? Ngươi hỏi đi”.
“Ngươi và sư phụ của ta, ai có bối phận lớn hơn?”
“Đương nhiên là sư phụ ngươi lớn hơn”.
“Rất tốt, vậy ta là đồ đệ của sư phụ ta, hai chúng ta có bối phận lớn hơn?” “Việc này...”
Lời của Trần Trường An khiến Cổ Phong Hoa thôn người.
Luận bối phận, Trần Trường An lại còn lớn hơn mình?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.