Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 396: Khi đứng lâu ở một chỗ




Việc này... rốt cuộc là ý gì?
“Công tử, ta không hiểu”, Cố Tiên Nhi thắc mắc hỏi. “Vì các ngươi không đủ thực lực, không nhìn thấy”. Thực lực không đủ, không nhìn thấy?
Cổ Phượng Dao cảm thấy kỳ lạ, nếu luận tu vi, Trần Trường An mới là người cảnh giới thấp nhất chứ?
Cũng không đúng, luận thực lực, Trần Trường An đúng là rất mạnh, sánh ngang với đại đế.
“Là hoa chân linh”.
“Các người không đủ thực lực, cho nên không nhìn thấy”, Trần Trường An cười nói.
Hoa chân linh? Đó là cái gì?
Trong những người có mặt, chỉ có Trần Trường An và Cổ Phong Hoa với Đại Hoàng biết, hoa chân linh là gì.

Ban đầu Đại Hoàng không để ý, cho nên không phát hiện ra, nhưng sau khi Trần Trường An nhắc đến, Đại Hoàng cũng chú ý đến hoa chân linh.
Nhưng Đại Hoàng đâu biết, đây là một thói quen của Mục Vân Dao. “Công tử, hoa chân linh là gì?”, Cố Tiên Nhi hiếu kỳ hỏi.
“Sau khi tu vi đạt đến Đại Đế, thực ra linh khí trong cơ thể sẽ có thay đổi”. “Từ linh khí biến thành khí chân linh”.
“Còn hoa chân linh, chỉ là lợi dụng khí chân linh, ngưng tự thành một đóa
hoa”.
“Nếu không chú ý quan sát, cho dù là cường giả đại đế cũng không phát hiện ra”.
Nghe thấy lời của Trần Trường An, Cổ Phong Hoa tán thành gật đầu, Mục Vân Dao đã đợi ở đây lâu như vậy, Cổ Phong Hoa chưa từng phát hiện ra.
Đương nhiên, một phần lớn nguyên nhân là Cổ Phong Hoa không dám quá quan sát Mục Vân Dao, sợ bị đánh.

Trần Trường An đi theo bên cạnh Mục Vân Dao nhiều năm, cho nên hắn biết rõ, Mục Vân Dao có thói quen như vậy.
Khi đứng lâu ở một chỗ, Mục Vân Dao sẽ dùng khí chân linh ngưng tụ ra một đóa hoa chân linh, ngón tay chơi nghịch hoa chân linh được ngưng tụ ra theo. bản năng.
Thực ra, hoa chân linh này không giữ được thời gian quá lâu, nhưng thực lực của Mục Vân Dao thực sự quá mạnh, khí chân linh trong cơ thể vô cùng bá đạo.
Cho nên cho dù nàng đã rời đi, nhưng hoa chân linh vẫn còn, chỉ là đã mờ nhạt, nhưng chỉ cần người có thực lực quan sát kỹ, thì vẫn có thể nhìn được.
Đây không phải một thói quen xấu chí mạng gì, cho nên Trần Trường An cũng không nhắc nhở, huống hồ, nhắc nhở cũng vô ích.
“Họ không nhìn thấy cũng rất bình thường, nhưng ngươi... tại sao có thể nhìn thấy?”
Cổ Phong Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, tu vi của Trần Trường An cũng chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất, ông ta rất tự tin, tu vi của Trần Trường An không thể giấu được ôn ta.
Một Hóa Thần Cảnh có thể nhìn thấy hoa chân linh? Hơn nữa còn là hoa chân linh sắp tiêu tan, đúng là rất kỳ lạ.
Trần Trường An nhìn Cổ Phong Hoa một cái, lại không trả lời câu hỏi này.
Vì năm đó khi hắn không có tu vi thì đã có thể nhìn thấy, Mục Vân Dao từng đoán, có lẽ là vì linh hồn của Trần Trường An quá mạnh, cho nên mới nhìn thấy.
Còn về có phải như vậy không, Mục Vân Dao cũng không biết, tóm lại có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra trên người Trần Trường An, nàng cũng cảm thấy rất bình thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.