Cùng với sức xuất hiện của thứ năng lượng ngập tràn sức sống này, đất đai trước mặt nhanh chóng mọc lên một ít cỏ dại.
Thấy vậy, mói người đều khiếp sợ ra mặt.
Chuyện này... Chuyện này quả là trái với lẽ thường!
Mặc dù hiện tại tu vi của Trần Trường An phải bắt đầu tích lũy lại từ đầu nhưng năng lực của hắn chắc chắn mạnh hơn cường giả Đại Đế đỉnh phong bình thường.
Theo như những gì mọi người biết thì cường giả Đại Đế đỉnh phong đại diện cho sức chiến đấu cao nhất ở Thái Huyền Giới.
Nhưng từ trước tới nay, chưa ai nghe nói có cường giả Đại Đế đỉnh phong nào có năng lực thần kỳ như thế này.
Hay là do bọn họ ngu muội, thiếu hiểu biết?
“Chỉ là một chiêu nhỏ tình cờ có thể chữa trị được vết thương cho ngươi mà thôi”.
“Có điều hiện tại ta vẫn chưa kiểm soát tốt thứ năng lượng này nên muốn khỏi hẳn thì chắc phải tốn một chút thời gian”, Trần Trường An vừa cười vừa nói.
“Trần huynh, ta xin nhận lòng tốt của ngươi. Chỉ có điều, dù vết thương đã được chữa trị nhưng chỉ ít ngày nữa thôi, thiên phạt sẽ giáng xuống”.
“E là ta không có thời gian chờ ngươi rồi”, Dược Nghịch Mệnh cười buồn rười rượi nói.
Thiên phạt?
Trần Trường An ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Không biết thân thể của hắn có thể đối phó được thiên phạt này không nhỉ?
“Không sao, chỉ là thiên phạt thôi mà, để ta thử xem”.
Hả?
Nghe vậy, Dược Nghịch Mệnh chấn động toàn thân, để hắn thử xem sao ư? Nghĩa là sao?
Trần Trường An muốn giúp ông ta ngăn cản thiên phạt?
Hắn điên rồi chắc?
“Không được!”.
||||| Truyện đề cử: Xuân Đề |||||
“Nhất định không được làm như vậy!”
“Trần huynh, mặc dù thực lực của ngươi rất ấn tượng nhưng chắc chắn thiên phạt lần này sẽ không đơn giản đâu”.
“Ta đã trải qua rồi nên ta biết thiên phạt đáng sợ như thế nào. Hơn nữa, ta có cảm giác là lần thiên phạt này sẽ mạnh hơn nhiều lần thiên phạt khi đột phá Đại Đế Cảnh!”
“Nếu như ngươi có mệnh hệ gì thì làm sao ta có thể nhắm mắt được?”
Dẫu rất lưu luyến cuộc sống này nhưng Dược Nghịch Mệnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tỉnh thần chịu chết rồi, sao ông ta có thể để Trân Trường An, người bạn thân này của ông ta vì một người chết chắc như ông ta mà rơi vào tình cảnh hiểm
nghèo như vậy được?
Nếu vậy, Dược Nghịch Mệnh thà rằng Trần Trường An chưa từng xuất hiện còn hơn, nếu không lương tâm của ông ta khó tránh khỏi cắn rứt.
“Yên tâm đi, ta tự biết mà, cứ quyết định vậy nhé”, Trần Trường An mỉm cười, không hề coi thiên phạt này ra gì.
Thậm chí hắn còn thấp thoáng chờ mong, muốn xem thử xem rốt cuộc thiên phạt này lợi hại hay là thân thể này của hắn lợi hại hơn.
Thấy Trần Trường An đã quyết tâm như vậy rồi, Dược Nghịch Mệnh cũng biết mình không ngăn nổi hắn.
Ông ta vừa thấy bất đắc dĩ lại thấy cảm động vô ngần. Trong cuộc đời mình, ông ta từng gặp rất nhiều người nhưng người được ông ta gọi là bạn, bạn thân, thì chỉ có một vị này.
“Đan Đế, chẳng hay bọn ta có thể ở lại đây thêm ít hôm được không?”
“Đúng vậy, chưa biết chừng bọn ta lại giúp được gì đó cũng nên”.