Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 289: Ta biết bay




“Thằng chó, ngươi không có mắt à, đâm cái gì mà đâm?” “Ngươi có bệnh đấy à? Vội đi đầu thai à?” “Chết tiệt, ai đấy, không muốn sống nữa hay gì?”
Huống Trung Đường là một gã khờ, Trần Trường An bảo hắn ta mở đường, thế là hắn ta xông lên mở đường thật, không thèm nghĩ nhiều.
Hành vi củ Huống Trung Đường khiến nhiều người bất mãn, thế nhưng sau khi phát hiện khí tức tỏa ra từ Huống Trung Đường thì lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ có thể chửi thầm trong lòng,
Tuy phủ Đan Đế bị bao vây, nhưng xung quanh cửa ra vào lại không có một bóng người, bọn họ muốn hóng hớt chứ không muốn đắc tội Dược Nghịch Mệnh,
Vây quanh cửa nhà người ta là định làm gì?
Huống Trung Đường an toàn đến đích, song hắn ta phát hiện Trần Trường An đã đứng ở cửa phủ Đan Đế từ bao giờ.
“Gì vậy, ngươi... Sao ngươi lại đến nơi trước cả ta?” “À... Ta biết bay”.
“Má nó, sao ta lại quên được nhỉ, nhưng mà quái lạ, những người đó đều chen chúc ở bên ngoài, tại sao bọn họ không bay lên ấy?”
Bấy giờ Huống Trung Đường mới nhận ra trước cửa phủ Đan Đế không có một ai.

“Không dám đắc tội Đan Đế, thế nên không lại gần”.
“Chết dở, thế ta... Ta phải làm sao đây?”
Người khác không dám đắc tội Đan Đế, Huống Trung Đường hắn đây cũng không dám, đó là Đan Đế đấy, cả Thái Huyền Giới chỉ có một Đan Đế, hơn nữa còn là người mà không ai muốn và cũng không ai dám đắc tội.
“Ngươi mà cũng có lúc sợ cơ à?”
“Thừa lời, làm sao ta không sợ cho được”.
“Vậy ngươi có đi vào không?”
“Vao chứ, dù sao đi với ngươi mà, có vấn đề gì ngươi chịu”.
Thấy Trần Trường An định đi vào phủ Đan Đế, không ít người đều vô cùng kinh ngạc, người kia rốt cuộc là ai? To gan quá rồi đấy!
Chẳng lẽ hắn cũng là luyện đan sư?

Tuy mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không bàn tán quá nhiều, dù sao trước đó đã có một người trẻ tuổi như Vân Tiêu đi vào, giờ lại có thêm một người nữa dường như cũng chẳng chuyện gì đáng chú ý.
Bên trong phủ Đan Đế, mọi người nhìn chăm chăm vào lò luyện đan không chớp mắt, Vân Tiêu không chế ngọn lửa liên tục luyện hóa hạt châu, nhưng thời gian dần dần trôi qua, vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt mỗi người.
Thất bại!
Cho dù Vân Tiêu dung hợp hai loại linh hỏa khác nhau, cuối cùng vẫn không thể làm gì được hạt châu này.
Vân Tiêu thu linh hỏa lại, sau đó thở dài một hơi, hắn ta đã cố gắng hết sức rồi, xem ra hắn ta cũng không phải người có duyên.
“Đan Đế, xem ra trên đời này không có ai có thể luyện hóa thứ này thật rồi”. “Đúng đấy, không biết Đan Đế định xử lý hạt châu này thế nào?” “Nếu là ta thì cứ vứt đi cho xong, mắt không thấy tâm không phiền”.
“Đùa gì vậy, hạt châu thần bí như thế mà vứt đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao, biết đâu một ngày nào đó bỗng dưng tìm được cách luyện hóa nó thì sao?”
“Nói thế cũng đúng”.
Dược Nghịch Mệnh nghe những người đó nói vậy thì mỉm cười, đang định lên tiếng thì đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, sắc mặt ông ta thay đổi.
Mọi người ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt của Dược Nghịch Mệnh, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?
Biểu cảm phức tạp hiện lên trên gương mặt của Dược Nghịch Mệnh? Giật mình, kinh ngạc, nghi ngờ, nhưng hơn cả là hưng phấn và kích động?
Ngay sau đó, trên mặt Dược Nghịch Mệnh xuất hiện nụ cười mà tất cả mọi người chưa từng nhìn thấy bao giờ, đó là nụ cười chân thật từ tận đáy lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.