Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 268: Lúc đầu đang nghỉ ngơi




"Đồ Bá!"
"Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Tào Cẩm Tú thấy Đồ Bá có chút ngây người, thế là vội vàng giả bộ hồ đồ hỏi một câu.
Nghe được Tào Cẩm Tú hỏi, trong lòng Đồ Bá cũng khẽ động, vội vàng nói: "Chuyện này... Lão nô cũng không biết".
"Lúc đầu đang nghỉ ngơi, cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở nơi này".
Thấy Đồ Bá hiểu ra ý của mình, Tào Cẩm Tú chậm rãi đứng lên, giả bộ như không liên quan gì đến mình, nhìn về phía đám người xung quanh.
"Ta chính là vị hôn thê của thiếu tông chủ Thanh Vân Tông - Lục Vân".
"Ban ngày ban mặt, sắc trời sáng tỏ, lại bị người trói đến nơi đây, ta cũng muốn hỏi một chút rốt cuộc là có ý gì?"
"Diệp Tri Thu, tất cả những điều này đều là ngươi làm sao?" "Đây chính là sự trả thù của ngươi dành cho ta, đúng không?"

Tào Cẩm Tú muốn làm ác nhân cáo trạng trước, chôn một hạt giống nghỉ ngờ vào trong lòng mọi người trước.
Không thể không nói, từ nhỏ đến lớn điều Tào Cẩm Tú am hiểu nhất chính là diễn kịch, mà kỹ thuật diễn cực tốt này của ả ta quả thật làm cho không ít người đều có chút dao động trong lòng.
"Ta thấy Tào Cẩm Tú có vẻ vô tội thật".
"Chẳng lẽ không phải ả ta làm? Có phải là sư phụ của Diệp Tri Thu cố ý hãm hại hay không?”
"Cũng không phải là không có khả năng, dù sao lần này Diệp Tri Thu đến Thanh Vân Tông, chẳng lẽ không phải vì để trả thù Tào Cẩm Tú sao.
"Nhưng nếu Diệp Tri Thu thật sự muốn báo thù, gia nhập Thanh Vân Tông không phải sẽ có rất nhiều cơ hội ư? Hãm hại như vậy liệu có chút không quá thông minh hay không?”
"Nếu hắn ta thông minh, sẽ còn từ chối gia nhập Thanh Vân Tông sao?”
"Nói như vậy cũng có chút đạo lý".
Nghe được những người xung quanh bàn luận, sắc mặt Tào Cẩm Tú vô cùng vui vẻ, dương dương đắc ý nhìn sang phía Diệp Tri Thu.
"Tên kia, đấu với ta ư? Ngươi cũng xứng sao?", Tào Cẩm Tú cười lạnh một tiếng trong lòng.
Đối mặt với sự khiêu khích của Tào Cẩm Tú, Diệp Tri Thu cười lạnh một tiếng, cũng không có bất kỳ phản ứng gì, bởi vì hắn ta biết rất rõ ràng, có sư phụ ở đây, sẽ không để cho ả ta tạo ra sóng gió gì.
Trần Trường An nhìn thoáng qua Tào Cẩm Tú, có chút hiếu kỳ mà hỏi: "Lúc ngươi tới, chúng ta có nói đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Nếu như ta nhớ không lầm, hình như là chưa nói gì mà? Nếu đã như vậy, vì sao ngươi lại nói là Diệp Tri Thu trả thù ngươi?"
"Hắn ta trả thù ngươi cái gì?"

"Nếu ngươi đã không biết cái gì, vì sao vừa đến đây đã quay sang cầu cứu Lục Vân chứ?"
"Ngươi đang sợ cái gì? Lo lắng cái gì?"
Mỗi câu nói của Trần Trường An đều khiến Tào Cẩm Tú sững sờ, không tốt, chủ quan, vừa rồi do quá kinh hoảng, quả thật đã khiến ả ta lộ ra một chút sơ hở.
"Ta..."
Tào Cẩm Tú còn muốn nói cái gì, nhưng lại bị Trần Trường An trực tiếp ngăn cản.
"Hôm nay ta cũng không phải muốn nghe ngươi nói nhảm. "Mỗi người đều phải trả giá đắt cho chuyện mình đã từng làm, trừ khi ngươi có được thực lực tuyệt đối, nhưng hiển nhiên, ngươi lại không có thực lực như vậy".
"Đồ Bá, đêm qua ngươi lên Tiểu Vân Phong ám sát Diệp Tri Thu, rốt cuộc là nhận lệnh của ai, tin chắc ta không nói, mọi người cũng biết rất rõ ràng".
"Mọi người hãy ở đây làm người chứng kiến cho ta". "Người dám đụng đến ta đồ đệ... Chết!"
Còn chưa dứt lời, Trần Trường An đã trực tiếp ra tay, Đồ Bá còn chưa kịp phản ứng, cũng không có cơ hội nói chuyện đã bị Trần Trường An giết chết.
"Chuyện này..."

Trần Trường An ra tay quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Đồ Bá là ai, có lẽ rất nhiều người đều không biết, nhưng có rất nhiều người của Thanh Vân Tông lại biết, dù sao cũng là thực lực Động Hư Cảnh, vậy mà lại bị giết chết như thế sao?
Giờ phút này, ánh mắt đám người Lục Mạnh Nhiên nhìn về phía Trần Trường An cũng thay đổi, người này, nhất định là đã che giấu tu vi.
"Đồ Bát" "Ngươi... vì sao ngươi lại giết Đồ Bá?” "Trước mắt bao người, thế mà ngươi lại không biết tốt xấu giết ông ta?”
"Ngươi không để toàn bộ Thanh Vân Tông vào mắt sao?”
Tào Cẩm Tú rất biết cách đổ tội lung tung, rõ ràng là ân oán giữa ả ta và Diệp Tri Thu, lại muốn kéo cả Thanh Vân Tông vào.
"Đừng nóng vội, ta còn có một món quà muốn tặng cho ngươi đây".
Lời của Trần Trường An khiến Tào Cẩm Tú chấn động, trong lòng cũng sinh ra một loại dự cảm không tốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.