"Ả ta chính là Tào Cẩm Tú? Nhìn qua cũng chỉ tầm thường vậy thôi".
"Chính là ả ta lúc trước từ hôn Diệp Tri Thu sao? Cũng không biết bây giờ ả ta có hối hận không”.
"Chậc chậc chậc, vứt bỏ Diệp Tri Thu để lấy được Lục Vân, ta không biết việc đổi chác này có đáng giá hay không, dù sao Diệp Tri Thu có tiềm lực vô hạn, chưa chắc đã thua kém Lục Vân sư huynh”.
"Ta thấy tông chủ và các vị phong chủ kia có ý muốn lôi kéo Diệp Tri Thu, nếu Diệp Tri Thu gia nhập vào Thanh Vân Tông, cũng không biết ta có cơ hội hay không".
"Dáng dấp của Diệp Tri Thu đúng là rất đẹp trai, không hề thua kém gì Lục Vân sư huynh".
"Haiz, thật sự quá hâm mộ Tào Cẩm Tú, có hôn ước với Diệp Tri Thu, lại muốn gả cho Lục Vân sư huynh, sao số mệnh của ả ta lại tốt như thế chứ".
Bây giờ toàn bộ Thanh Vân Tông, cho dù là đám khách khứa hay là đệ tử của Thanh Vân Tông đều đang nghị luận về Diệp Tri Thu.
Đương nhiên những lời này tự cũng truyền vào trong tai Tào Cẩm Tú và Lục Vân.
Mặc dù trong lòng Lục Vân có chút bất mãn, nhưng cũng không làm cái gì, dù sao Lục Mạnh Nhiên nghiêm khắc giáo dục vẫn tạo ra tác dụng nhất định.
Nhưng Tào Cẩm Tú thì lại khác, sau khi trở về phòng mình, Tào Cẩm Tú đã sắp bị chọc giận đến điên rồi!
"Diệp Tri Thu, ngươi thật đáng chết!" "Vì sao ngươi lại phải vùng lên? Vì sao ngươi lại phải tới Thanh Vân Tông?" "Ngươi cố ý, ngươi muốn để cho ta khó xử đúng không?"
"Ngươi không cho ta tốt hơn, ta cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi được dễ chịu".
Lúc này trong ánh mắt của Tào Cẩm Tú tràn đầy oán hận, vừa oán hận Diệp. Tri Thu, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy oán trách với việc Lục Vân thờ ơ.
Thân là thiếu tông chủ, thế mà ngay cả chuyện nhỏ này cũng không xử lý được, đúng là một tên vô dụng!
"Không được, không thể ngồi chờ chết, nếu Diệp Tri Thu thật sự được Thanh Vân Tông thu làm đệ tử, tất nhiên sẽ trở thành đệ tử thân truyền, hơn nữa sẽ còn được chú trọng bồi dưỡng".
"Lấy thiên phú mà Diệp Tri Thu biểu hiện ra trước mắt, chỉ sợ ngay cả vị trí thiếu tông chủ của Lục Vân cũng sẽ gặp nguy hiểm".
"Không thể, tuyệt đối không thể để hắn ta đạt được".
Ánh mắt của Tào Cẩm Tú từ oán hận chậm rãi biến thành sát ý vô tận, Diệp Tri Thu... phải chết!
Nửa đêm không người, Tào Cẩm Tú rời khỏi căn phòng của mình. Cốc cốc cốc! "Đồ Bá”.
Đồ Bá mở cửa phòng, nhìn thấy Tào Cẩm Tú đứng ở bên ngoài cũng hơi kinh ngạc, hỏi: "Đại tiểu thư, đã trễ thế như vậy rồi, ngươi tới chỗ ta là có chuyện gì?"
"Đi vào rồi nói”.
"Được".
Tào Cẩm Tú đi vào trong phòng của Đồ Bá, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đối phương, nói: Đồ Bá, ngươi đã đi theo bên cạnh ta bảo hộ ta từ nhỏ, hôm nay ta có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ, ngươi nhất định phải giúp ta".
"Đại tiểu thư có chuyện gì vậy?"
"Trách nhiệm của ta chính là bảo vệ sự an toàn của ngài, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
"Không phải là... Diệp Tri Thu chứ?"
Đồ Bá cũng không phải đồ ngốc, từ trạng thái lúc này của Tào Cẩm Tú, ông ta đã nhìn ra được, dường như ả ta đã có sát ý với người nào đó.
Toàn bộ Thanh Vân Tông, bây giờ người duy nhất có thể làm cho Tào Cẩm Tú như thế, chỉ sợ sẽ là Diệp Tri Thu.
"Ngươi là muốn ta giết Diệp Tri Thu sao?" "Ngươi có biết hậu quả nếu làm như thế không?”
"Đến lúc đó chỉ sợ tông chủ Thanh Vân Tông sẽ không đồng ý để ngươi gả cho Lục Vân".