Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 251: Ta thấy hắn ta




“Tại hạ là Trương Tư Dương, Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, không biết có ai lên chỉ giáo không?”
“Để ta!”
Hắn ta còn chưa dứt lời đã có một người thanh niên khác xông lên lôi đài, mỉm cười nói với hắn ta: “Ta là Mã Hổ, cũng là Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, ta đây đến xin lĩnh giáo huynh đài đôi ba chiêu”.
“Được, mời!”
Có người thứ nhất sẽ rất nhanh có người thứ hai, càng ngày càng có nhiều người lên đài tỷ võ, ban đầu mọi người còn thấy rất hứng thú.
Nhưng một thời gian sau bọn họ cũng cảm thấy hơi nhàm chán. “Các ngươi đi chơi đi”. “Xuống tay phải biết nặng nhẹ nhớ chưa?”
Phương Vân Khế thấy đám hậu bối của Phương gia đang nóng lòng muốn so tài, cũng không ngăn cản họ, để mặc cho bọn họ lên tỷ thí.
Người của Phương gia lên võ đài khiến không ít người tỉnh ngủ, dù sao Phương gia không phải gia tộc bình thường, thực lực của bọn họ vẫn rất mạnh mẽ.

“Người của Phương gia đã lên, Hình gia chúng ta sao bỏ qua được chứ?”
Thấy người của Phương gia lên lôi đài, người của Hình gia cũng theo sát đằng sau, hơn nữa nằng nặc mùi thuốc súng e là hai bên có chút ân oán.
“Ta nghe nói hình như giữa Phương gia và Hình gia có mâu thuẫn gì đó”. “Hả? Hai nhà này thì có chuyện gì?”
“Không thể nói rõ cụ thể được, tuy không đến nỗi không chết không thôi nhưng cũng phải tới mức độ mỗi lần gặp là một lần chiến”.
“Người của Hình gia vẫn đợi không chịu lên đài chính là đang đợi người của Phương gia”.
“Thú vị đấy, không biết trong thế hệ thanh niên đồng lứa giữa hai nhà, ai sẽ hơn đây”.
Hai người trên đài lao vào đánh nhau, người dưới đài bàn tán xôn xao, thực lực của đệ tử hai nhà Phương Hình đều sàn sàn ngang nhau, trong chốc lát rất khó phân thắng bại.
Phương gia lên đài liên tiếp năm người, Hình gia cũng thế, kết quả cuối cùng lại là hòa.
Đều là hai thắng hai thua một hòa, tuy kết quả này không quá hài lòng nhưng người của hai nhà cũng không nói gì, dù sao ai cũng mệt mà.
“Lão tổ, thành thật xin lỗi, chúng ta làm xấu mặt Phương gia rồi”.
Sau khi đệ tử Phương gia trở về bèn hổ thẹn nhìn Phương Vân Khê, thật hiển nhiên bọn họ không hề hài lòng với kết quả này.
“Cho nên mới nói các ngươi phải cố gắng tu luyện, giờ biết xấu mặt rồi hả?”

“Nếu các ngươi chăm chỉ một chút thì kẻ mất mặt hôm nay chính là Hình gia bọn họ”.
“Thôi, dù sao cũng là hòa, Phương gia chúng ta cúng không tính mất mặt”, Phương Vân Khê thản nhiên nói.
“Vâng thưa lão tổ”.
Phương gia và Hình gia mở đầu cuộc chiến, đệ tử của các thế lực khác cũng lục tục lên lôi đài.
Nhưng từ đầu đến cuối, những đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông cũng không chút sứt mẻ, chẳng biết bọn họ đang tính làm gì, lẽ nào không chuẩn bị lên lôi đài thể hiện một hồi ư?
So tài tỷ thí ngày đầu tiên nhanh chóng kết thúc, bởi vì số lượng người tham gia đông đảo và cũng có phần lớn người không tham gia, trong bọn họ có rất nhiều người sau khi chứng kiến tu vi và thực lực của người khác thì đã không còn dũng khí ứng chiến.
Người chiến thắng hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày đợi đến ngày thứ ba để tiến hành trận tỷ thí tiếp theo.
Nếu là so tài võ thuật, Thanh Vân Tông sẽ không keo kiệt, hễ là thăng cấp một mạch tiến vào năm mươi thứ hạng đầu thì đều được Thanh Vân Tông tặng bảo vật.
Đây cũng là lý do tại sao nó có thể hấp dẫn nhiều người tham gia đến vậy.

“Ta thấy hắn ta”.
Đợi đến khi tất cả mọi người rời khỏi, Tào Cẩm Tú nhíu mày, thoáng chút lo lắng nhìn Lục Vân.
Lục Vân nhướng mày, khó hiểu hỏi: “Ai?” “Diệp Tri Thu!” Diệp Tri Thu?
Nghe ba chữ đó, Lục Vân biến sắc, tất nhiên hắn ta biết trước kia Tào Cẩm Tú từng có hôn ước nhưng hắn ta chẳng hề để ý nó lắm.
Không ngờ rằng Diệp Tri Thu lại dám chạy tới Thanh Vân Tông? “Chớ sợ, nơi này là Thanh Vân Tông, hắn ta không dám làm gì đâu”. “Nếu hắn ta biết điều chỉ đến tham gia hội võ thì không cần để tâm”.
“Nếu hắn ta dám to gan gây sự, tưởng Thanh Vân Tông ta dễ bắt nạt sao?”, Lục Vân cười nói.
“Hy vọng là thế, ta luôn có một linh cảm bất an”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.