Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 202: Thật ra nếu cẩn thận quan sát




Chiều cao, dáng vẻ, kiểu tóc, cách ăn mặc và thậm chí là từng hành động nhỏ nhặt, mỗi một mỗi cái nhăn mày mỗi một nụ cười của hai người họ đều giống nhau như đúc, như được phục dựng một cách hoàn mỹ.
Điều đáng sợ nhất là, khí tức trên người cả hai cũng giống hệt nhau.
Thật đúng là chẳng thể phân biệt ai ra ai trong cặp chị em sinh đôi này.
Nhưng Trần Trường An lại biết rằng người đến sau chính là người vừa mới nói chuyện vật tín ước với mình ở Khoái Hoạt Lâu.
Sau khi hai người họ đứng chung một chỗ, cùng quay mặt nhìn sang Trần Trường An, đồng thanh hỏi: “Sao ngươi lại đoán được?”
Quả nhiên đến cả giọng nói cũng giống nhau như đúc.
“Thật ra nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện ra điểm khác nhau giữa hai người”.
“Nơi đầu tiên ta thấy có vấn đề vẫn là căn nhà gỗ nhỏ kia”. “Sau khi ta phát hiện mùi trên hắc bào giống với mùi trên người ngươi, ta đã từng bảo Đại Hoàng cảm nhận xem liệu ngươi có ở Khoái Hoạt Lâu hay không”.
“Đáp án nhận được là ngươi có ở đó, hơn nữa còn chưa từng rời khỏi”.

“Vào thời điểm ấy, ta lại khó hiểu tại sao xuất hiện trường hợp như vậy”.
“Vậy nên, trong mỗi một lần nói chuyện sau đó giữa ta với ngươi, ta đều sẽ cố tình nói vài thứ gì đó rồi quan sát nét mặt và thái độ của ngươi”.
“Dù hai người các ngươi bắt chước nhau rất giống, nhưng tính tình lại không bắt chước được”.
“Ngươi còn nhớ lúc ngươi tức giận không?”
“Hả, lần tức giận ấy là ta chứ không phải muội muội”.
“Hả? Khụ khụ, ngại quá, thời gian ngắn nên còn chưa phân biệt rõ”.
Trân Trường An ngượng ngùng sờ mũi, tuy hắn biết bọn họ là đôi chị em, nhưng nếu hai cô nàng đứng im bất động không nói lời nào thì hắn vẫn không biết ai ra ai.
“Chỉ bởi vì tức giận mà ngươi cảm thấy chúng ta là hai người ư?”, tỷ tỷ khó hiểu hỏi.

“Bởi vì nếu là muội muội thì nàng ta sẽ dùng cách trêu chọc để hồi phục”.
“Gợi cảm quyến rũ là thiên phú của các ngươi, nhưng vẻ ngoài lẳng lơ quyến rũ chỉ là vẻ nguy trang của hai người các ngươi, là các ngươi muốn người khác thấy thế”.
“Hẳn phần lớn thời gian là muội muội dùng thân phận bà chủ nên càng thêm có thói quen như thế”.
“Nhưng tỷ tỷ lại khác, chắc tỷ tỷ thường lấy thân phận Tu La làm việc nên không dung hợp hoàn hảo với vai bà chủ trọ nên lúc này mới xuất hiện sơ hở”.
“Ta nghĩ rằng thuộc hạ của các ngươi cũng từng hoài nghỉ thân phận của các ngươi nhưng bọn họ lại không nghĩ đến chuyện tới tận bây giờ thành chủ Tu La không phải là một người”.
“Cũng nhờ vào đó mới khiến lòng hoài nghỉ trong bọn họ biến mất".
“Ta nói đúng không?”, Trần Trường An lạnh nhạt cười hỏi.
Từng câu từng chữ của Trần Trường An khiến hai chị em kinh hãi không thôi, Trần Trường An quan sát rất tỉ mỉ, công thêm lối suy nghĩ sâu sắc và nhạy bén, thật đáng sợ làm sao.
Thậm chí hai người họ còn có cảm giác rằng ở chung với người như Trần Trường An lâu ngày sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Hiện tại, cả hai còn có cảm giác như mình đang tr@n truồng không chút bí mật đứng trước mặt hắn.
“Ngoạn mục, phải nói là vô cùng ngoạn mục”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.