Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 183: Trân trường an về rồi




Việc đầu tiên Trần Trường An làm sau khi trở lại thành Bất Quy là bảo đội trưởng đội lính canh cổng thành dọn đồ đến Khoái Hoạt Lâu.
Trần Trường An dù sao cũng là người sở hữu huy chương bạch kim, theo quy tắc của thành Bất Quy hắn có quyền sai phái những lính canh này làm việc cho mình.
Ngay khi Trần Trường An vào thành Bất Quy, hắn đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
“Trân Trường An về rồi!”
“Trời đất, hắn về thật rồi ư?”
“Trời ạ, ta còn tưởng hắn chạy luôn rồi chứ”.
“Được, được, được, thế này thì trò vui ngày hôm nay sẽ không kết thúc đầu voi đuôi chuột rồi”.
“Hắn luẩn quẩn trong lòng rồi, nếu đã rời đi sao còn trở lại làm gì?”
“Có lẽ là... Muốn chết ở thành Bất Quy, hahahaha”. Trần Trường An không để tâm đ ến lời đàm tiếu của những người xung quanh, hắn đi thẳng đến chiến trường, cùng lúc đó
tin Trần Trường An xuất hiện cũng lan truyền nhanh chóng.
“Không phải có tin Trần Trường An về rồi sao? Thế hắn đâu?”

“Ừ nhỉ, với tốc độ của Trần Trường An, kiểu gì cũng phải nhanh hơn tốc độ lan tin mới đúng”.
“Chẳng lẽ hắn có việc bận nên trì hoãn?”
“Không biết, nhưng nếu đã về thì thể nào cũng đến thôi, chờ đi”.
Tin tức đã truyền đến chiến trường huy chương, nhưng Trần Trường An vẫn chưa xuất hiện, làm mọi người cảm thấy khó hiểu.
Không ai ngờ được Trần Trường An không đi tham gia thi đấu, mà đi đến bàn cá cược của chiến trường huy chương.
“Bây giờ còn có thể đặt cược không?”, Trần Trường An hỏi người phụ trách bàn cá cược.
Đối phương không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ vào bên cạnh, nói với giọng hờ hững: “Tỷ lệ đặt cược có hết ở đây, muốn cược thì tự chọn một cái, sau đó giao linh thạch là được”.
Trân Trường An xem thử, tỷ lệ cá cược kiểu gì cũng có, hắn tìm mãi mới tìm được kèo cá cược Trần Trường An.
“Trần Trường An thăng cấp huy chương tử kim, một ăn một vạn?”
“Tỷ lệ cá cược này được đấy chứ”, Trần Trường An cười nói.
“Đích xác không tệ, sao, ngươi hứng thú à? Hứng thú thì đặt cược đi”, giọng điệu của đối phương vẫn hết sức lạnh nhạt.

“Được, vậy ta cược Trần Trường An thăng cấp thành công, một vạn... Linh thạch cực phẩm”.
“Một vạn?”
“Được rồi, tự điền đơn đi, theo ta thấy một vạn của ngươi...”
Đang nói dở, đột nhiên quản sự chợt cảm thấy là lạ, một vạn gì cơ?
Một vạn linh thạch cực phẩm?
Vốn dĩ quản sự cho rằng Trần Trường An nói là một vạn linh thạch trung phẩm, tuy không nhiều nhưng cũng không ít, còn đang định bảo hắn suy nghĩ lại.
Nhưng đến khi tỉnh táo lại, hắn ta chết sững.
Một vạn linh thạch cực phẩm, đó là một con số như thế nào? Trong thành Bất Quy này, ai lại có được nhiều linh thạch cực phẩm như thế?
Hơn nữa tỷ lệ kèo còn là một ăn một vạn, có nghĩa là tỷ lệ thắng cực nhỏ, thậm chí có thể nói là thua chắc, muốn phá của thì cũng không cần hoang phí đến mức này chứ?
“Ngươi... Ngươi xác định muốn đặt cược một vạn linh thạch cực phẩm cược Trần Trường An thăng cấp?”, cuối cùng quản sự cũng ngẩng đầu lên, nhìn Trần Trường An với vẻ khiếp sợ không thể che giấu.
“Đúng vậy, cược một vạn linh thạch cực phẩm”.
“Linh thạch đây, ngươi lấy đi, hy vọng thành Bất Quy các ngươi có đủ linh thạch cực phẩm để trả tiền cược”, Trần
Trường An cười nói.
Hắn lấy một vạn linh thạch cực phẩm ra một cách dứt khoát, làm cho quản sự sững sờ tại chỗ.
Đỉnh! Quá đỉnh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.