Tu La!
Đây là tên của thành chủ thành Bất Quy, nhưng rốt cuộc. nó là cái tên hay là danh hiệu lại chẳng ai hay.
Trong thành Bất Quy, người chân chính gặp qua Tu La chẳng có mấy ai, thậm chí Tu La có ở thành Bất Quy hay không cũng không ai rõ.
Dù là thế, vẫn chẳng ai dám phá hủy quy định của Tu La ở thành Bất Quy bởi lẽ kết cục khi làm vậy chỉ có một, đó là chết!
Thân phận của Tu La vô cùng thần bí, tu vi lại mạnh vô cùng, thậm chí còn có lời đồn rằng cảnh giới của Tu La đã đạt tới Đại Đế Cảnh.
Nhưng là thật hay giả thì không ai biết.
“Vậy nên, nếu ta cần thông tin thì buộc phải gặp thành chủ à?”
“Vậy làm thế nào mới gặp được thành chủ?”, Trần Trường An hỏi.
“Chuyện này đơn giản lắm, cứ đánh tới cửa chẳng phải được rồi ư”, bà chủ cười nói.
Đánh tới cửa à? Đúng là một cách làm đơn giản. “Bà chủ cứ nói đùa, thực lực của ta nào vĩ đại thế”.
“Huống hồ, ta chỉ tới hỏi thăm tin tức, còn cách nào khác không?”
Bà chủ cũng chỉ nói giỡn, mục đích chính là coi thử phản ứng của Trần Trường An thế nào, tiếc rằng, lại chẳng nhận ra gì qua phản ứng của Trần Trường An.
“Thành chủ Tu La vô cùng bí ẩn, không dễ dàng triệu kiến bất kỳ ai”.
“Nếu ngươi muốn gặp thành chủ trong chốc lát thì chỉ có một cách”.
“Cách gì?”
“Trở thành người có huy chương tử kim”.
Huy chương tử kim?
“Huy chương tử kim là thứ gì thế?”
Sau khi Trần Trường An tiến vào thành Bất Quy quả thật có chú ý tới một thứ, đó là có vài người đeo huy chương trên. Truyện Gia Đấu
người và hẳn đã thấy đủ loại huy chương khác nhau.
Nhưng hẳn hình như chưa từng thấy huy chương tử kim bao giờ.
“Trong thành Bất Quy, huy chương là biểu tượng của thực lực và địa vị”.
“Nó là một chế độ cấp bậc do thành chủ Tu La đưa ra”.
“Chúng được chia thành năm cấp bậc là thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, bạch kim và tử kim”.
“Nhưng bởi vì điều kiện có được huy chương tử kim vô cùng khắc nghiệt nên hiện tại ở thành Bất Quy không một ai có được huy chương tử kim”.