Bọn họ không phải là kiêng kỵ Trần Trường An hoặc Cố Tiên Nhi, bọn họ đang kiêng dè người cũng muốn ra tay.
"Công tử, ngài định mua nhà cửa nơi này, hay giao tiền hàng ngày?"
Trần Trường An cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Bọn họ sẽ không ở lại nơi đây quá lâu, Trần Trường An đến để tìm Thai Châu, nếu thành Bất Quy này không có manh mối về Thai Châu, hắn sẽ nhanh chóng rời đi.
Nhưng vấn đề về cư trú vẫn phải giải quyết, Trần Trường An luôn chú ý đến khách sạn xung quanh.
Nói thật, Trần Trường An rất không thích hoàn cảnh của những khách sạn này, quá ồn ào, quá dơ loạn.
"Hả? Khách sạn đằng trước thoạt nhìn yên tĩnh không ít".
"Đi, qua đi nhìn xem".
Trong lúc lơ đãng, Trần Trường An phát hiện ở nơi góc đường có một khách sạn có vẻ hết sức yên tĩnh.
Bên trong thành Bất Quy này mà có thể làm được đến vậy, chứng tỏ chủ nhân của khách sạn này hẳn là một nhân vật hung ác, nếu không thì sẽ không ép được khách hàng.
"Đậu má, sao bọn họ lại chạy đến khách sạn này?"
"Mẹ nó, xong rồi, biết thế vừa nãy đã ra tay, giờ không còn cơ hội nữa".
"Khách sạn này không phải ai cũng có thể vào, bọn họ thật là không sợ chết".
"Ta xem là thiếu kiến thức, không hiểu gì cả".
"Được rồi, tất cả giải tán đi, hết cơ hội rồi!"
Khoái Hoạt Lâu.
Tên của khách đi3m này nghe có vẻ như hơi không đàng hoàng nhưng không gian bên trong lại vô cùng chỉnh chu.
Sau khi tiến vào khách đi3m, không có tiểu nhị lên tiếp đãi, trong lầu một chỉ có vài cái bàn thưa thớt, khách khứa cũng chỉ có mỗi ba người, mỗi người ngồi riêng một bàn, chẳng trao đổi gì với nhau.
Sau khi bọn Trần Trường An tiến vào, ba người đồng loạt nhìn qua Trần Trường An và Cố Tiên Nhi.
Tất nhiên bọn họ tỏ ra khá kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh như chưa từng thấy gì hết, họ tiếp tục cầm ly rượu lên chậm rãi nhâm nhi.
“Công tử, ba người này khiến ta cảm thấy rất áp lực”, Cố Tiên Nhi thấp giọng nói.
“Ời, tu vi của bọn họ đều ở Hóa Thần Cảnh, vả lại không phải mới bước vào Hóa Thần Cảnh, chắc hẳn thực lực không dưới Hóa Thần Cảnh tầng thứ năm”, Trần Trường An gật đầu nói.
Nhưng mà trong tiền thính có hẳn ba vị khách Hóa Thần Cảnh, chứng tỏ rằng đằng sau Khoái Hoạt Lâu chắc chắn có hậu đài.
Khoái Hoạt Lâu này không hề đơn giản, có thể giữ vững sự bình yên ở một nơi như thành Bất Quy chủ nhân của Khoái Hoạt Lâu ắt có chút bản lĩnh.
“Chao ôi, không ngờ rằng còn có gương mặt xa lạ ghé thăm Khoái Hoạt Lâu của ta đấy”.
“Khách hiếm, quả nhiên là khách hiếm!”
Lúc này, một người phụ nữ bốc lửa nóng bỏng ăn mặc hở hang đầy gợi cảm lắc eo, thong dong đi từ trên lầu xuống.
Người phụ nữ đó có mái tóc đỏ rực, thậm chí cả quần áo khoác trên người cũng được làm từ lụa đỏ mỏng manh.
Phần lớn da thịt lộ ra trước mắt người khác, chỉ có vài vị trí nhạy cảm đã được che chắn.
Không thể không nói, thậm chí cho dù là Cố Tiên Nhi thì cũng bị sự quyến rũ của người phụ nữ ấy làm xao xuyến hồn thơ.
Tuy xét dung nhan thì Cố Tiên Nhi thắng đó, nhưng nếu xét về sức hấp dẫn thì Cố Tiên Nhi tự thấy mặc cảm, đây quả thật chính là một yêu nữ mê hoặc lòng người.
Trần Trường An cũng nhìn sang hướng người phụ nữ đó, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh ngập nước đầy gợn sóng như thể muốn hòa tan Trần Trường An vào trong đó.
“Đúng là một chàng trai tuấn tú”.
“Nhiều năm qua lão nương ta còn chưa gặp tiểu bối nào đẹp trai đến thế”.
“Mau lại đây để lão nương từ từ chiêm ngưỡng nào”.
Bà chủ ngoắc ngón tay với Trần Trường An, vô hình trung, Trần Trường An như cảm thấy có một luồng năng lượng lạ thường đang tác động vào mình.
Mị thuật ư?
Bà chủ còn tinh thông mị thuật nữa ư, tiếc rằng, mấy thuật thức này vô dụng toàn tập với Trần Trường An.
Hắn bình tĩnh nhìn bà chủ, bình đạm cười nói: “Sao ngươi dám chắc ta là tiểu bối chứ?”