Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 120: Lập tức ăn hết đi




Thứ có thể để Trần Trường An nói là báu vật, tuyệt đối sẽ không tệ.
"Cái gì? Lấy ra cho ta nhìn xem nào".
"Ngươi yên tâm, Liệt Chiến Cuồng ta vẫn phải có nhân phẩm, tuyệt đối sẽ không cướp đoạt đâu".
"Ta chỉ muốn nhìn một chút xem là cái gì thôi”, Liệt Chiến Cuồng hưng phấn nói.
"Không mang ra được".
Không mang ra được?
"Chỉ giáo cho?"
"Tiên Linh Thụ, ngươi có thể mang ra không?” Tiên Linh Thụ?
Nghe được ba chữ này, Liệt Chiến Cuồng ngây ngẩn cả người!
Lại là thứ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết sao?
"Ngươi nói là dưới đáy thiên trì này, bên cạnh căn phòng đá của ta có một gốc Tiên Linh Thụ?"
"Ông đây đã ở bên cạnh Tiên Linh Thụ mấy ngàn năm, vậy mà lại không biết sự tồn tại của nó?"

"Khó trách, khó trách linh khí ở nơi này lại nông đậm như thế, hơn nữa còn xuất hiện tình huống linh khí bộc phát nữa".
"Tiên Linh Thụ, lại là Tiên Linh Thụ!”
Liệt Chiến Cuồng giống như nổi điên, không ngừng đi đi lại lại, tâm tình kích động lộ rõ trên mặt.
"Trần Trường An, mẹ nó ngươi đổi đời rồi!"
"Vậy ngươi đi ra làm gì? Sao ngươi không ở lại đó tu luyện bên cạnh Tiên Linh Thụ".
"Đúng rồi, bây giờ rốt cuộc ngươi đang ở cảnh giới gì? Sao ta thấy ngươi chỉ biểu hiện ra là Chân Khí Cảnh tầng một?"
"Ngươi giả vờ khiêm tốn hả?”
"Nếu không có đột phá đến Đại Đế Cảnh, ngươi cứ việc ở lại đây bế quan, ta cảm thấy ngươi sẽ có cơ hội xung kích đến Đại Đế Cảnh", Liệt Chiến Cuồng hưng phấn nói.
Ở trong lòng Liệt Chiến Cuồng, Trần Trường An vẫn luôn trâu bò hơn mình, cho dù không đột phá đến Đại Đế Cảnh, chỉ sợ cũng phải ở Bất Tử Cảnh đỉnh phong.
"Ngươi không muốn sao?”
"Đương nhiên là ta muốn, nhưng ta không vào được, phần cơ duyên này đã được xác định là không có duyên với ta rồi”.

Liệt Chiến Cuồng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, mình ở chỗ này mấy ngàn năm còn vô dụng, Trần Trường An vừa đến đã phát hiện ra Tiên Linh Thụ rồi.
Hiển nhiên, cơ duyên ngập trời này cũng không thuộc về mình.
"Nể tình bạn bè lâu năm". "Ta sẽ tặng ngươi một món quà".
Vừa dứt lời, Trần Trường An trực tiếp lấy ra một quả Tiên Linh Quả ném cho Liệt Chiến Cưồng.
"Lập tức ăn hết đi".
Liệt Chiến Cuồng đầu tiên là sững sờ, nghe được Trần Trường An nói vậy liền không có do dự, trực tiếp nuốt Tiên Linh Quả vào.
"Đậu má!"
"Cái này là gì? Linh khí tinh khiết thật nồng nặc".
"Cái này..."
Liệt Chiến Cuồng không ngờ được thứ mà Trần Trường An cho mình, vậy mà lại trân quý như thế.
"Tiên Linh Quả, ngươi biết Tiên Linh Thụ, hẳn là cũng sẽ biết thứ này".
"Nhưng mà chưa có ai từng dùng thứ này, cho nên cũng không biết công hiệu như thế nào”.
"Ngươi thay ta nghiệm chứng trước một chút đi", Trần Trường An cười nhạt nói.
"Được, loại chuyện này, càng nhiều càng tốt".
"Ta vận công tu luyện trước đãi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.