“Bọn họ đã tới đây từ lâu nhưng lại không quấy nhiễu chúng ta, trông có vẻ không có ác ý”.
“Để ta đi qua hỏi thử”.
Tuyết Yêu đang chuẩn bị tấn công bọn Trần Trường An thì bị trưởng thôn cản lại.
Dường như những Tuyết Yêu đó rất nghe lời của trưởng thôn, trưởng thôn chỉ nói một câu mà chúng nó đã an tĩnh thành thật đứng qua một bên nhưng vẫn nhìn bọn Trần Trường An bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
Thấy trưởng thôn đi tới, Trần Trường An bèn đứng lên, mặt nở nụ cười đầy thân thiện, tỏ ý bản thân không có ác ý.
“Chẳng biết vị tiểu hữu này đến đây có việc gì?”
“Sao ngươi lại biết hôm nay có thể đến đây?”, trưởng thôn nhìn chăm chằm vào mắt Trần Trường An, muốn xem phản ứng của người kia ra sao.
Trần Trường An thoải mái nói ra ý định của mình mà không hề che dấu gì.
Vốn dĩ bọn họ phát hiện ra nơi nay là điều ngoài ý muốn chứ không có âm mưu gì.
“Nói vậy thì thật là trùng hợp”. “Các ngươi đều thấy chuyện bây giờ nhỉ?” “Vậy sao lại không đi, sao lại không hỏi?”
Ý của trưởng thôn rất rõ, bọn họ thấy mà không tò mò đang làm gì sao?
Nếu không tò mò thì sao không xoay người đi luôn mà vẫn đợi ở đây chứ?
“Tất nhiên là tò mò rồi”.
“Chẳng qua là... người quân tử có những việc nên làm và những việc không nên làm”.
“Ta tin răng các ngươi không hy vọng có người quấy rầy những trường hợp quan trọng như vậy”.
“Đợi một lát thôi mà, chẳng lãng phí bao nhiêu thời gian”.
Nghe Trần Trường An nói vậy, trưởng thôn không khỏi gật đầu, thả lỏng một chút lòng đề phòng với bọn Trần Trường An.
Cố Tiên Nhi vô cùng kính nể, người như công tử quả luôn làm việc quang minh lỗi lạc.
Chỉ có Đại Hoàng đứng một bên lại cố nén nỗi ghê tởm trong lòng.
Người quân tử có những việc nên làm và những việc không nên làm hả?
Ngươi đã làm bao nhiêu việc quân tử nên làm rồi?
“Säc trời đã muộn, chẳng hay chúng ta có thể ở nhờ đây một đêm không?”
Ở nhờ một đêm à?
Trưởng thôn hơi nhíu mày, thôn này chưa từng cho người ngoài ở lại.
Cho dù từng có người đi lạc đến đây thì cũng bị đuổi cổ hết.
“Thành thật xin lỗi, chỗ chúng ta không tiện lắm”.
“Nếu không có chuyện gì khác thì mong các vị nhanh chóng rời khỏi”.
“Nơi này không có gì đáng giá để các ngươi tò mò đâu”, giọng trưởng thôn bỗng trở nên nghiêm túc.
Nói xong, trưởng thôn không quan tâm Trần Trường An có nói gì nữa không mà xoay người đi luôn.
Dù sao hai bên là người xa lạ, trưởng thôn không cách nào bỏ lòng đề phòng họ được.
Trưởng thôn dẫn thôn dẫn về thôn trang, còn Tuyết Yêu cũng rời khỏi thiên trì nhưng Trần Trường An và Đại Hoàng đều để ý thấy vẫn có không ít Tuyết Yêu ẩn náu trong bóng tối quan sát bọn họ chằm chằm xung quanh.
“Cẩn thận thật đấy”. “Rốt cuộc thiên trì này có bí mật gì mà khiến bọn họ căng thẳng đến thế?”, những người này càng làm vậy càng khơi dậy sự hiếu kỳ của Trần Trường An.
“Hay là chúng ta lựa một đêm nào đó rồi xông vào thiên trì?", Đại Hoàng hào hứng đề xuất.