Vô Thượng Cửu Tiên

Chương 92: Thiếu Tông Chủ Kiếm Hoành Tông





"Diệp Hoành liền đưa Tạ Vân tới nơi khác còn La Vân thì được các trưởng lão tiếp đón vào sảnh.
Mấy năm nay tu luyện tu vi của Diệp Hoành cũng tới bán tiên cảnh nhưng chỉ là sơ cảnh vì thiên phú của ông ta không quá mạnh.
-Tạ Vân con có biết mấy năm qua ta tu luyện thế nào không ?
Tạ Vân ngậm ngừng thì Diệp Hoành liền nói tiếp.
-Ta nhiều năm tu luyện kiếm pháp trình độ miễn cưỡng,tu vi đã không còn quan trọng đối với ta nữa.
Ta phát hiện rằng sinh linh trên đời này giống như những bông hoa vậy,gió thổi đường nào thì ngả về đường ấy,con đường tu tiên đại đạo là vĩnh hằng sức lực con người có hạn há có thể tu tới ấy.
Tạ Vân nghe 1 hồi thì rơi vào trầm tư từ trước tới nay cậu 1 lòng tu luyện để giúp gia tộc quay lại thời hưng thịnh mà giờ sắp đạt được mục đích thì mất đi ý chí tu luyện.
Tạ Vân liều mạng tu luyện từ trước đến nay chỉ có 1 chữ là " Phục".
-Đệ tử hiểu đệ tử sẽ cố gắng hơn.
Diệp Hoành không phản ứng gì liền đưa Tạ Vân tới 1 nơi được gọi là Thạch Bia Trấn.
Thạch bia này đã tồn tại cùng với Kiếm Hoành Tông từ lúc mới thành lập không ai biết được rõ nguồn gốc của nó từ đâu.

-Thạch bia này cũng được coi là 1 bảo vật trấn tông ta nhiều năm trước ta đã ngồi tham ngộ dưới thạch bia này nhưng không thu được kết quả gì.
Nay ta đưa con tới muốn con tham ngộ thử.
Tạ Vân tới trước Thạch Bia thì liền có sự dao động mạnh với ngọc bội cậu mang trong người cùng với 2 mảnh bản đồ cậu có được từ lâu.
Tạ Vân liền thấy kỳ bí ngồi xuống tham ngộ.
Trên thạch bia có khắc những chữ viết kì quái cùng với những hình thù khác lạ.
Tạ Vân trong lòng cũng có thể đoán được phần nào đây là 1 bộ công pháp nhưng không xác định đây là loại công pháp gì.
Sự dao động mạnh mẽ này làm cho cậu cảm thấy cho chút hoảng hốt,sức dao động mạnh hơn cả sức lực của 1 địa tiên cảnh.
Sau 1 hồi chịu đựng thì nó cũng ngừng,cậu lấy lại thần trí của mình.
-Sư tôn rốt cuộc cái bia này có lai lịch như thế nào ?
-Cái này,ta cũng không biết kể cả lão tổ tông cũng không biết.
-Đệ tử nghi ngờ rằng nó có nguồn gốc từ địa tinh.
Diệp Hoành suy nghĩ 1 hồi lâu rồi liền đưa Tạ Vân đến sảnh Kiếm Hoành Tông.
Nơi đây có các trưởng lão đã tụ tập lại cùng với La Vân.
-Tạ Vân ngươi về rồi.
-Ngươi ở đây chơi vui không ?
-Ta vui lắm biết được nhiều chuyện hồi bé của ngươi.
Tạ Vân đỏ mặt có chút xấu hổ.
Tự nhiên có người nói lớn tiếng đạp cửa đi vào.
-Các trưởng lão tập trung ở đây có gì mà vui thế.
Người này chính là thiếu tông chủ hiện tại của Kiếm Hoành Tông-Phong Tiếu Viên.

-Nghe nói có 1 vị mỹ nữ xinh đẹp đang ở đây.
Tạ Vân nghe thấy vậy rất bực mình liền cho hắn 1 tát.
-Ngươi là ai ? Ta là thiếu tông chủ đấy có tin ta trục xuất người khỏi Kiếm Hoành Tông không ?
Diệp Hoành lúc này mới đi ra tát cho hắn thêm vài cái nữa.
-Sư phụ ?
-Dám uy hiếp thiếu chủ Thiên La Vực gan to bằng trời.
Phong Tiếu Viên nghe thấy vậy liền hốt hoảng quỳ xuống.
-Thiếu gia ngài nể tình sư phụ mà tha cho ta 1 mạng.
-Nếu theo vai vế ta cũng là sư huynh của ngươi,ngươi ngạo mạn vậy tưởng rằng mình là thiên đạo ư ? Sư phụ hay để ta thay người trừ hậu họa về sau,tên này ngạo mạn như vậy rất dễ gây thù với người khác sớm muộn cũng lớn chuyện.
Diệp Hoành liền thở dài.
-Ta nhận hắn làm đệ tử không phải vì thiên phú mà là vì ân tình mà phụ thân hắn đã giúp ta.
-Người có thể giúp được sư tôn có thể là ai ?
-Hắn là được coi là chiến thần của Xích Vân Vương Triều-Phong Hạo.
-Một vương triều nhỏ nhoi thôi sao có thể giúp được sư phụ.
-Chuyện này cũng lâu rồi.
Lúc Diệp Hoành còn trẻ đã từng đi du ngoạn ở nhiều nơi tới các quốc gia lớn nhỏ,lần đi qua Xích Vân Vương Triều vì gặp phải mai phục của các thế lực đối địch với Kiếm Hoành Tông mà bị thương nghiêm trọng may được Phong Hạo cứu giúp mới có thể thoát được.

Diệp Hoành đã nợ ân tình của Phong Hạo vì vậy ông mới nhận Phong Tiếu Viên làm đệ tử.
-Nhân tình thế gian thật là khó đổi.
-Đưa Phong Tiếu Viên về phòng cấm túc lại không cho ra ngoài khi chưa có lệnh của ta.
-Vâng thưa tông chủ.
Tạ Vân không biết nói gì thêm liền đưa La Vân đi thăm động phủ mình từng tu luyện tuy nơi đây đã không còn người ở nhưng lúc nào cũng được dọn dẹp cẩn thận.
-Căn đông phủ sơ sài quá.
-Đối với ngươi thì đúng vậy nhưng đối với ta ngày ấy động phủ thế này đã là rất tốt rồi.
Sau khi thăm quan 1 lúc thì Tạ Vân liền từ biệt sư phụ mà đưa La Vân về Thiên La Vực.
Cậu rất lo cho tương lai của Kiếm Hoành Tông vì thiếu tông chủ bây giờ chỉ là 1 tên ngạo mạn tu vi kém cỏi.
"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.