Vô Thượng Cửu Tiên

Chương 23:




Chương 23 : Sóng Gió

Quân Mạc và Bạch Liễu dùng tu vi của mình tạo ra uy thế kinh người, hai người này đều là trúc cơ kì dù ở tuổi hơn mười sáu chút nhưng vẫn được coi là thiên tài.Cả hai người này đều dùng kiếm để thi đấu với nhau.

-Quân Mạc rút thanh kiếm trong tay mình ra sáng bóng rất mỏng và sắc.Bạch Liễu trong tay thanh kiếm khá lớn và dày sức công phá cực khủng.

-Cả hai người đều có được truyền thừa từ gia tộc mình quân gia tay có kiếm chém ngang thiên hạ, Ba Lạc tung hoành uy thế đất trời.

-Hai câu nói này nói về sức mạnh của Ba Lạc Quốc và Quân Gia nhưng chỉ đối với các nước nhỏ còn đối với 1 quốc gia vừa phải như Mã Quốc thì vẫn có sức chống trội.

-Hai ngươi lao vào đánh nhau sức mạnh thể hiện rõ trên khuân mặt của họ, các chiêu thức ngày càng nhiều làm cho nhưng người ở cảnh giới thấp khó mà phân biệt ra được.

-Quân Mạc chém ra nhưng nhát kém như hoa dẻo dai còn Bạch Liễu thì dùng sức mạnh của mình phá tan.Nhưng Tạ Vân quan sát 1 hồi thì phát hiện ra khá nhiều các sơ hở trên từng đòn đánh của 2 người.

-”Tạ công tử không biết có thể nói cho ta biết ai đang chiếm thế thượng phong được không ?”.

-”Chẳng phải cô thấy đó sao”.

-”Bản thân ta sở dĩ không hứng thú tu luyện sức mạnh chỉ ở ngưỡng cửa luyện khí nên không hiểu nhiều điều về kiếm pháp”.

-”Tuy Bạch Liễu đang thắng thế về sức mạnh của mình có thể đạp tan tành mọi thứ nhưng sự dẻo dai của Quân Mạc mới là sự quan trọng nếu kéo dài sợ Bạch Liễu sẽ thua”.

-”Haizz ta cũng không muốn huynh ấy thua vì Quân Mạc là người ta mới quen nổi danh ác quân sao ta có thể lấy hắn được”.

-”Điều này ta còn nhỏ chưa hiểu hết được với cả ta là trọng tài không thể ưu tiên được”.

-Nói vậy cậu cũng đã để ý tới tâm tư của Phương Lạc nhưng không thể làm trái quy tắc.

– Cuối cùng Quân Mạc đánh thắng Bạch Liễu,gây nên mùi chiến tranh đâu đây.Bạch Liễu đành cầm thanh kiếm của mình định đi về nhưng Phương Lạc níu lại.

-”Huynh định bỏ ta ở lại 1 mình sao”.

-”Ta xin lỗi muội ta quá yếu không thể đánh lại hắn nên đành vậy”.

-”Huynh không còn nhớ lời hứa của huynh nói với ta sao”.

-Nói đến đây Bạch Liễu bừng tỉnh vì cậu ta đã quá sựa dẫm và mềm yếu nên đã vụt mất rất nhiều cơ hội nên cậu ta đã chống đối lại.

-”Ngươi thua rồi mau đi đi”.

-”Ta không muốn bỏ lại muội ấy”.

-”Ngươi đang làm trái lại quy tắc đã lập ra ư”.

-”Vậy thì đã sao chỉ cần đưa được muội ấy đi ta dù xuống biển lửa cũng được”.

-”Tên khốn,người đâu”.

-Quân Mạc nổi giận đùng đùng sai người bao vậy phủ thành chủ lại.

-”Ngươi định khai chiến sao Quân Mạc”.

-”Haha đương nhiên cùng lắm là ta cướp nàng ấy đi thôi có sao đâu”.

-”Ngươi hồ đồ rồi nhưng ngươi quên ai đang tọa giới trong phủ rồi sao”.

– Quân Mạc trong lúc tức giận quên khuấy mất sự hiện diện của Tạ Vân.Tạ Vân lúc đó người trầm ngâm suy nghĩ không chút lo lắng, 2 hộ vệ của cậu cũng đứng yên bất động.

-”Tạ thiếu gia ngài cũng thấy rồi đấy Bạch Liễu làm trái quy tắc của ngài đặt ra”.

-”Ngươi thì sao Quân Mạc dám cho quân bao vây phủ thành chủ muốn lật đổ cả Mã Quốc này sao”.

-Cả hai người cãi nhay 1 hồi rồi tự nhiên trên bầu trời xuất hiện 5 vị cường giả nguyên anh , và hàng chục kết đan cao thủ bao quanh trời.

-”Bái kiến các chủ”-Tất cả nhưng cao thủ ở trên bầu trời liền đồng thanh nói.

-”Chuyện gì đang xảy ra vậy”-Phương Vô Nhân nói, ông ta ngồi xem 2 người so tài rồi khi bị bao vây thì vẫn đang trong mơ hồ.

– Tất cả mọi người ngầm hiểu rằng các cao thủ trên bầu trời là người Tạ Vân đem theo và có thể càn quét cả 2 gia tộc.

-”Tạ thiếu gia bớt giận người của tôi đã rút đi rồi không còn ai ở ngoài cửa nữa đâu”-Quân Mạc nói.

-”Tạ Các Chủ mong ngài tha thứ cho sự lỗ mãn của tôi”.

– Có sự xuất hiện của Tạ Vân làm cho 2 thiếu chủ gia tộc lớn đều phải cúi đầu không ai dám phản kháng hay nói lại 1 câu gì cả.

-”Các chủ bình tình thôi ạ uy thế của ngài làm kinh động tới quốc chủ Mã Quốc rồi ạ”-Mục Khuyết nói.

-”Ta biết rồi tất cả mọi người lui về Hoàng Tôn Các đi”.

-”Tuân lệnh các chủ”.

-Lúc này tất cả mọi người đã được 1 phen hú hồn trong thành này ngoài Hoàng Tôn Các thì tất cả các thế lực ở đây có rất ít cao thủ tọa trấn.Uy anh của các càng làm cho cả thành này khiếp sợ.

-”Tạ thiếu gia ngài có lẽ chưa tham quan được cả thành trì này ngài có muốn đi thử không ạ”-Phương Vô Nhân nói.

-”Cũng được chúng ta mau đi thôi ta cũng rất háo hứng rồi”.

-”Vâng ạ người đâu mau chuẩn bị kiệu đi”.

-”Vâng lão gia”.

-Tạ Vân rời đi mới làm cho bầu không khí của phủ này trở nên bớt căng thẳng, cả 2 người Quân Mạc và Bạch Liễu đều sợ hãi tới run rẩy cả người vì lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.