Vô Thường

Chương 854: Đào nguyên thành




- Đại thiếu bớt giận.
Trong lòng râu cá trê hối hận, thần sắc trên mặt không thay đổi.
- Khi lão phu còn sống đúng là thu thập không ít kỳ trân dị bảo, nhưng thời điểm bị Thọ đồng tử bắt được, toàn bộ những bảo bối kia đã bị người Thiên Cốc lấy đi, cho nên...
Đường Phong không muốn nghe hắn nói, trực tiếp đem Sơn Hà Đồ thu vào Mị Ảnh không gian, lão thất phu này, không thấy Nại Hà tâm không chết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Phải trừng phạt hắn một phen mới được.
Quay đầu nhìn lại, Đường Phong nhìn chuẩn một phương hướng, chạy vội về hướng đó.
Sinh mạch hóa thành Long trong Bạch Đế Bí Cảnh đã bị mình thu phục, chỉ sợ Linh Khí Phong Bạo sẽ vĩnh viễn biến mất. Lấy cấp bậc của linh mạch dưới lòng đất kia, còn xa lắm mới tới trình độ hình thành Linh Khí Phong Bạo, cho nên nhìn theo dấu vết của Linh Khí Phong Bạo, nhất định sẽ tìm được lối vào, cho nên không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Một ngày sau, Đường Phong đã ra khỏi phạm vi sa mạc, năm ngày sau, liền tới lối vào.
Đường Phong không vội vã đi ra ngoài, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, đem Sơn Hà Đồ lấy ra.
- Đại thiếu tha mạng.
Sơn Hà Đồ vừa xuất hiện, râu cá trê vội vàng kêu la:
- Ngày lão phu bị bắt, những bảo bối thu thập được đều đã cất giấu cẩn thận, cho nên không bị bất cứ kẻ nào phát hiện.
- Ah? Không phải ngươi nói chúng bị người Thiên Cốc lấy đi rồi sao?
Đường Phong liếc xéo nhìn hắn.
- Thời gian quá lâu, lão phu tuổi tác đã cao, trí nhớ cũng có chút sai lầm.
Râu cá trê không ngừng xoa tay.
- Nói đi, đi hướng nào.
- Ngàn năm trước chỗ đó gọi là Đào Nguyên Thành, hiện tại không biết có thay đổi gì không, bên ngoài Đào Nguyên Thành có một chỗ Linh Mạch Chi Địa, đồ vật của lão phu đều cất giấu ở đó.
Râu cá trê bị giam năm ngày, trở nên trung thực đến cực điểm, Đường Phong hỏi cái gì hắn cũng nói.
- Đào Nguyên Thành?
Đường Phong tìm được cái tên này trong trí nhớ, nhưng không phải trong trí nhớ của bản thân, hắn chưa bao giờ đi qua, mà cô đọng trong trí nhớ của âm hồn mà tìm ra được tin tức. Nhưng hắn không nghĩ tới, nơi này lại có một Linh Mạch Chi Địa.
Nếu như trong tính toán, cả Lý Đường đế quốc hắn biết có bốn nơi có Linh Mạch Chi Địa, trong đó là Băng Hỏa đảo đã bị mình hủy diệt, Đường Gia Bảo, Bạch Đế Bí Cảnh và một chỗ chính là Đào Nguyên Thành.
Đào Nguyên Thành khoảng nằm cách Bạch Đế thành xa xôi, một ở phía bắc, một ở phía đông, không sai biệt lắm phải đi xuyên qua phân nửa bản đồ của Lý Đường.
Có đi hay không? Đường Phong suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết đinh đi xem. Đồ vật mà râu cá trê thu thập nhất định có giá trị xa xỉ, nếu vận khí tốt trong ngàn năm qua không ai phát hiện ra, những thứ đó xem ra cũng có chút tác dụng với mình.
Về phần tin tức lúc trước về Thần binh Ngự Thần mà râu cá trê tiết lộ ra, Đường Phong không có tâm tư, lấy thực lực của người Thiên Cốc, cũng không có biện pháp chiếm được Ngự Thần, mình hiện giờ chỉ đạt tới Thiên giai trung phẩm thì có thể làm gì chứ.
Đang muốn động thủ thu hồi Sơn Hà Đồ, râu cá trê kinh hoảng nói:
- Đại thiếu, không nên a, lão phu lẻ loi trơ trọi một mình trong thế giới đen kịt kia, rất là đau khổ a.
- Chịu đựng một chút sẽ quen thôi.
Đường Phong trấn an nói:
- Ta cũng không thể đem Sơn Hà Đồ cầm trong tay được a. Bên trong thứ này phong ấn một đầu linh mạch thượng thừa, linh khí ba động quá mạnh mẽ, cầm nó theo bản thiếu gia chẳng khác gì một bia ngắm sống, yên tâm đi, cách một đoạn thời gian ta sẽ mang ngươi ra ngoài hít thở không khí.
Râu cá trê há hốc mồm, nhưng không có biện pháp phản bác, liền tùy ý để Đường Phong đem Sơn Hà Đồ thu vào.
Đây đúng là chuyện không có biện pháp, Sơn Hà Đồ phát ra linh khí ba động quá mãnh liệt, vạn nhất bị bị hữu tâm nhân nhìn thấy, sẽ mang cho Đường Phong rất nhiều phiền toái.
Vận dụng Bạch Đế Ấn, mở của vào Bạch Đế Bí Cảnh ra, thân thể Đường Phong lóe lên đi ra ngoài.
Tình huống bọn người Bạch Nguyệt Dung hiện giờ thế nào Đường Phong không muốn nhìn, đông đảo cao thủ Bạch Đế thành cắm rễ ở Hôi Y Bảo, hôm nay đã qua rất nhiều thời gian rồi, có lẽ cũng đã quen thuộc hoàn cảnh mới.
Ra khỏi Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong liền đóng cửa vào lại, chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài, đột nhiên bên tai vang lên tiếng tay áo vang lên phần phật.
Có người? Trong nội tâm Đường Phong cả kinh, vội vàng tháo chạy về hướng bên cạnh, cũng may hắn tương đối quen thuộc hoàn cảnh của Bạch Đế thàng, động tác cực nhanh trốn vào trong một căn phòng cách đó trăm trượng, mở Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh ra, đem khí tức toàn thân hòa tan vào cảnh vật xung quanh.
Cơ hồ khi Đường Phong vừa ẩn nấp thân hình, liền có rất nhiều cổ thần thức cường đại lướt qua bên cạnh Đường Phong.
Tám Linh giai! Đường Phong đoán được thực lực của người tới, hơn nữa làm cho người ta kinh ngạc vạn phần, trong tám Linh giai này, có một Linh giai trung phẩm.
Người Thiên Thánh Cung? Rốt cuộc Đường Phong cũng biết tám Linh giai này đến từ nơi nào. Có thể xuất động nhiều cao thủ Linh giai như vậy, trừ Huyết Vụ Thành ra chỉ có Thiên Thánh Cung mới có thể làm được. Nghĩ đến trước đây Ngũ Triêu Dương mang theo rất nhiều cao thủ đến đây cướp đoạt Bạch Đế Bí Cảnh, đến nay vẫn chưa có tin tức, làm cho người của Thiên Thánh Cung nghi hoặc, lúc này mới phải người đi dò xét xem đã xảy ra chuyện gì.
Tám Linh giai! Cho dù Đường Phong vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, cũng không có khả năng lưu toàn bộ bọn chúng lại. Linh giai cao thủ không phải dễ dàng đánh chết như vậy, một khi có bất kỳ tên nào lọt lưới, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái không ngừng.
Đã không thể đánh chết, chỉ có thể ẩn nấp thân hình, chờ đợi những người này rời đi. Dưới Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh, Đường Phong căn bản không có chút nào đưa khí chấn động truyền ra, chỉ cần nín thở tức liền sẽ không để cho người phát hiện.
Ba tức qua đi, Đường Phong nhìn thấy nhiều đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt, từ bốn phương tám hướng bay tới, tụ tập ở vị trí cửa vào Bạch Đế Bí Cảnh.
- Tình huống thế nào?
Một người đứng chính giữa mở miệng hỏi.
- Không rõ ràng lắm, vừa rồi nơi này có một tia linh khí chấn động truyền ra, nhưng sau đó liền biến mất.
Người đi đến nơi này trước nhất trả lời.
Những người còn lại đều nhíu mày, nếu như nói tia linh khí chấn động kia là ảo giác, vậy tại sao cả tám người đều cảm ứng được, cho nên vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác.
Phóng nhãn nhìn quanh, ở đây với lúc trước không có gì khác nhau, càng không có bất kỳ khí tức gì, điều này làm cho tám người nghĩ mãi không ra.
- Ngũ tiên sinh từ trong cung xuất phát đi đến đây đã hai tháng, nhưng cho tới bây giờ lại không có bất kỳ tin tức gì, mà người thì không thấy bóng dáng, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không?
- Theo như lời người duy nhất trở về nội cung, trước khi tới nơi này bọn họ chia binh hai đường Ngũ tiên đi tới nơi này, mà tốp còn lại đuổi theo một con linh thú hóa hình, kết quả bị Huyết Vụ Thành Bích Kinh Thần tập kích, chỉ có hắn đào thoát trở về.
- Không lẽ Ngũ tiên sinh sợ sau khi trở về bị cung chủ trách phạt cho nên không dẫn người tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh chứ?
Có người suy đoán nói.
- Không.
Vị Linh giai trung phẩm kia chậm rãi lắc đầu.
- Ngũ Triêu Dương cho người truy đuổi linh thú hóa hình dù là một khuyết điểm, nhưng còn chưa tới trình độ cung chủ khiển trách, nhất định là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi. Mặt khác, Bích Kinh Thần đã sớm chết rồi, làm sao có thể xuất hiện? Xem ra, có người muốn di họa Giang Đông, là gan của người này không nhỏ nên mới dám đối nghịch với người Thiên Thánh Cung.
Dù Đường Phong đang ở cách ngoài trăm trượng nhưng bọn họ nói chuyện cũng không đè ép âm thanh cho nên hắn nghe rất rành mạch. Hiện tại nghe được những lời này, hắn có chút bội phục những người này. Chuyện Huyết Vụ Thành Bích Kinh Thần chết, là chuyện phát sinh trong Linh Mạch Chi Địa của Đường Gia Bảo. Lúc ấy trừ cao thủ của các đại gia tộc, chỉ có hai người Huyết Vụ Thành chạy thoát. Chắc chắn hai người này sẽ không tiết lộ, nhưng hắn biết chuyện này, chắc chắn là vì Thiên Thánh Cung đã giấu nội gian vào trong Huyêt Vụ Thành.
- Hừ, Bạch Đế thành nho nhỏ, lại có thể làm cho Ngũ Triêu Dương người ngã ngựa đổ như vậy càng làm ta muốn biết trong chuyện này còn che dấu điều gì!
Vị Linh giai trung phẩm vừa rồi mở miệng nói.
- Tiên sinh, ý ngài nói, Ngũ tiên sinh hắn...
- Nơi này có mùi máu tươi trên mặt đất còn chưa rửa vết máu chưa rửa ráy sạch sẽ, nếu Ngũ Triêu Dương đắc thủ, nhất định sẽ trở vể bẩm báo với cung chủ, nhưng hắn đến bây giờ vẫn không có báo cáo tin tức, chỉ sợ đã gặp chuyện bất trắc.
- Người trong thế tục có thể giết Ngũ tiên sinh sao?
- Chớ xem thường thế tục, trong thế tục cũng có thế hệ ngọa hổ tàng long, huống chi, nơi này có Bạch Đế Bí Cảnh! Đương nhiên, Ngũ Triêu Dương chết là suy đoán xấu nhất. Nếu hắn không chết thì tốt hơn.
- Tiên sinh, chúng ta làm gì bây giờ?
...
Đoạn đối thoại kế tiếp Đường Phong không nghe được, mấy người áp chế âm thanh,chính là sợ có người ở bên cạnh nghe thấy, đối với Linh giai cao thủ mà nói, bất cứ điều dị thường gì cũng làm cho hắn chú ý.
Mấy người kia sau đó lại chia ra tìm tòi một phen. Nhưng vẫn không tìm ra động tĩnh gì, liền tụ tập cùng nhau bay ra khỏi Bạch Đế thành, xem ra bọn họ đã tìm tòi ở đây trong thời gian dài, nhưng cũng không tìm ra bất cứ tin tức gì hữu dụng.
Đường Phong vẫn trốn bên trong gian phòng ốc kia, cẩn thận để đạt được mục đích, hắn đợi suốt hai canh giờ không dám động đậy, chính vào lúc muốn đi ra, thần thức của tám người kia lại tràn tới.
Bọn súc sinh này lại dùng đòn hồi mã thương, xem ra lúc mình mở cửa vào đã làm cho bọn chúng sinh nghi. Đường Phong âm thầm may mắn vừa rồi mình đợi thêm một ít thời gian, nếu không lúc này có khả năng bị bọn chúng bắt được rồi.
Dù Đường Phong không sợ bọn chúng, nhưng nếu không thể giết toàn bộ bọn chúng thì rất phiền toái.
Đám người kia cẩn thận dò xét Bạch Đế trong thành một lát, lúc này mới chính thức rời đi.
Đường Phong vẫn bất động, đợi qua một đêm, đợi cho đến lúc hừng đông, xác định bọn chúng đã đi rồi, mới buông lỏng một hơi.
Trong khoảng thời gian này Thiên Thánh Cung cùng Huyết Vụ Thành đều cho người đi vào trong thế tục, lại cho Đường Phong có cảm giác không tốt lắm. Trước kia những cao thủ này giống như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, về cơ bản trong thế tục chẳng có bao nhiêu Linh giai, nhưng bây giờ bay qua bay lại cũng được cả đám.
Hai thế lực lớn này đang giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ thật sự vì cướp đoạt linh mạch? Đường Phong cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, còn có một chút chuyện đang phát sinh mà mình không biết.
Trong Bạch Đế thành người đi nhà trống, Đường Phong nhìn mấy lần rồi bay đi, tiến vào trong dãi núi trắng xóa đầy tuyết, vừa suy tư về tin tức mình vừa có được, vừa tiến về hướng Đào Nguyên Thành.
Ai, nếu lúc này mình có phi hành tọa kỵ thì tốt biết mấy. Hiện giờ mình phải lãng phí cương khí chạy đi, nếu thực lực của phi hành linh thú không tệ, thời điểm đánh nhau cũng có thể giúp mình một chút. Xem ra mình thật sự phải tìm một đầu mới được.
Mấy ngày qua đi, cuối cùng Đường Phong cũng đi tới Đào Nguyên Thành. Tên của nơi này tràn đầy tình thơ ý họa, nhưng khi đi vào trong thành Đường Phong mới phát hiện bên trong tràn ngập hương vị giang hồ, khắp nơi đều người tu luyện mang theo đao kiếm, thần thái trước khi xuất phát rất vội vàng, không biết bận rộn vì việc gì.
Trải qua mấy ngày đi đường, Đường Phong vào trong thành tìm một khách điếm, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi đến bên ngoài Linh Mạch Chi Địa.
Bảo điếm tiểu nhị chuẩn bị chút thức ăn, lại mua thêm rất nhiều thức ăn ném vào trong Mị Ảnh không gian, tránh tình trạng giống như lúc trước bị nhốt ngay cả đồ ăn cũng tìm không thấy.
Lúc nghỉ ngơi ban đêm, cuối cùng Đường Phong cũng nhớ tới trước đây mình cũng có nghe qua hai chữ Đào Nguyên. Dù lúc trước giết Đào Nguyên Thành cô đọng trí nhớ của hắn mới biết, nhưng trước đó Đường Phong đã nghe qua người ta nói qua hai chữ Đào Nguyên.
Bạch Khang Nhân! Chính là vị nhạc phụ đại nhân đáng thương của mình, thời điểm lần đầu tiên mình tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, khi đó mình nghe hắn giảng giải về Linh Mạch Chi Địa, lúc ấy hắn nói mình đã từng gặp được hai vị Linh giai cao thủ, tự xưng là Phương gia đến từ Đào Nguyên.
Nếu như mình đoán không lầm, lúc ấy Bạch Khang Nhân đụng phải hai vị Linh giai kia, có lẽ họ đến từ Linh Mạch Chi Địa bên ngoài Đào Nguyên Thành.
Mặt khác, râu cá trê cũng đã nói, ngàn năm trước hắn có cừu oán với người Đào Nguyên Môn, chỉ sợ tất cả đều phát sinh tại đó.
Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, Đường Phong rất muốn đem râu cá trê kêu ra, hỏi thăm tình hình là ngàn năm trước hắn thu thập những bảo bối gì, nhưng khi Sơn Hà Đồ xuất hiện, nhất định sẽ có linh khí mãnh liệt truyền ra, sẽ làm cho người ta chú ý, cho nên hắn mới thôi.
Ngày thứ hai, Đường Phong ly khai Đào Nguyên Thành, chạy tới chỗ Linh Mạch Chi Địa tên là Đào Nguyên kia. Đào Nguyên nằm ở đâu Đường Phong không biết, nhưng râu cá trê nhất định là biết rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.